5 giờ chiều hôm sau hai người cùng đến nhà Tu Quý, trong nhà chỉ có Triệu Thu giúp việc cùng hai mẹ con Sầm Bình, ba của Tu Quý – Tu Lương Trung hôm trước đã bay ra nước ngoài, tiếp nhận hạng mục làm ăn nên hôm nay không có mặt.
Do đến hơi sớm, bữa tối vẫn chưa làm xong, cho nên Phó Quan vào nhà bếp làm trợ thủ cho Sầm Bình với Triệu Thu, thuận thiện bồi Sầm Bình nói chuyện, hỏi thăm một chút tình hình sức khỏe của bà.
Dì Triệu đến Tu gia cũng đã năm, sáu năm, nên Phó Quan cũng rất thân thiết với bà, ba người tại nhà bếp trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Mà Tu Quý với Văn Lãng Tây ở phòng khách so với nhà bếp thì có hơi yên tĩnh, so với Văn Lãng Tây vẫn lãnh đạm thì Tu Quý ngược lại có vẻ rất nhiệt tình.
"Tiểu Tây a, nói như vậy bây giờ cậu vẫn còn là học sinh lớp 12 à?" Tu Quý dựa lưng lên ghế sô pha, thần sắc thả lỏng, dảng vẻ một bộ như đang lải nhải việc nhà.
Văn Lãng Tây nghiêng đầu thản nhiên nhìn Tu Quý một cái, không để ý đáp:"Ừm".
Kỳ thực, đáy lòng Văn Lãng Tây đối với Tu Quý vẫn còn tồn tại địch ý, hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên được dáng vẻ ngày đó Phó Quan tại nhà hàng nói chuyện vô cùng vui vẻ với tên này.
Nhưng bộ dạng lạnh nhạt này của Văn Lãng Tây cũng không có ảnh hưởng đến hưng trí của Tu Quý, trên mặt như trước vẫn mang theo nụ cười hiền hòa:"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-so-huong/1099421/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.