Phó Quan nghe vậy thì sửng sốt.
Này không phải là cách xưng hô cho mấy đứa nhóc sao, cậu ấy gọi mình như vậy có thích hợp không?
Mà không cần biết có thích hợp hay không, nếu đối phương đã muốn như vậy, hơn nữa còn là một yêu cầu nhỏ bé không đáng kể như vậy, nếu không đáp ứng thì có chút không có tình người, bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô thôi, coi như có bị người khác nghe thấy cũng không sao.
"Đương nhiên là có thể rồi".
Trong mắt Văn Lãng Tây lập tức tràn trề vui sướng, nắm chặt hai tay Phó Quan nói:"Anh thật tốt!".
Trong lòng Phó Quan kỳ thực ra có chút thất vọng, anh cuối cùng cũng rõ ràng để được một người mắc chứng BPD yêu thích là một việc dễ dàng như nào, nuôi tóc dài, bắt cái tay, thêm cái xưng hô thân mật, thì sẽ được đối phương tặng cho cái thẻ người tốt.
"Tôi đi rót ly nước" Phó Quan muốn nhanh chóng buông ra cái tay đang bị lôi kéo.
"Vâng" Văn Lãng Tây gật đầu nhưng vẫn không buông tay ra, ánh mắt luôn dính trên mặt Phó Quan, chăm chú như kiểu có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Phó Quan có chút bất đắc dĩ, từ lúc anh vào cửa tới bây giờ, có một nửa thời gian đối phương đều dùng để nhìn gương mặt anh, trên mặt anh có gì đặc biệt có thể hấp dẫn sự chú ý của cậu sao?.
Anh ngược lại là từ nhỏ không quá thích ngoại hình của mình, cảm thấy làn da của mình quá trắng, khuôn mặt quá mức thanh tú, không có khí khái đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-so-huong/1099406/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.