Nhớ lại khoảng thờigian đó thực sự rất phấn khích a, Niệm Phi Đình siết chặt eo của Hồ Bạch Ly, nở một nụ cười hạnh phúc.Trong lòng thầm hứa sẽ bảo vệ “người nhà”vô cùng trân quý này. Long Tử Vân cũng xích lại xoa đầu cô
“Đình Nhi hẳn cũng đói rồi, mau ngồi vào ăn sáng”
Niệm Phi Đình ngồi ngay ngắn, hương thơm món ăn bay vào mũi làm cô nuốt mộtngụm nước bọt rõ to, bụng cũng không khách khí kêu lên hai tiếng. MặtNiệm Phi Đình bắt đầu lan tràn một màu đỏ, từ hai má đến khắp khuôn mặtrồi lan xuống cả cổ, cuối cùng cả người đều bao phủ bởi màu đỏ, thậm chí còn mơ hồ thấy được từng luồng hơi khói tỏa ra từ người cô.
HồBạch Ly và Long Tử Vân nhẫn một hồi nhưng vẫn không nhịn được mà phìcười, cả người cô lập tức trở lại bình thường. Nhưng mặt vẫn hồng hồng,không biết do ngượng ngùng hay tức giận, dù mắt đã được bạch lăng bănglại nhưng vẫn khiến hai mỗ vương nào đó rùng mình.
Niệm Phi Đìnhmãi mới buông tha không hướng ánh mắt về phía hai người nữa nhưng lạichuyển sang chu chu đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt không biết làm sao, đầu gụcxuống, mặt nhỏ sắp chạm tới bát luôn rồi. Biết cô quẫn bách, hai vị phụhuynh lớn tuổi mặt trẻ nào đó mới ‘tốt bụng’ ngừng cười, gắp thức ăn cho đầy bát, dụ dỗ cô hết giận.
Trên bàn ăn náo nức tiếng cười đùa, sau khi no phưỡn bụng, Niệm Phi Đình dựa vào thành ghế ôm cái bụng đãtròn lên một vòng như con mèo lười. Hồ Bạch Ly thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dinh/2302342/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.