Hôm nay là thứ bảy. Như đã hẹn trước, Quân từ sớm đã thức dậy. Ăn sáng, chuẩn bị nguyên liệu và đợi An đến.
Năm phút.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Quân mất kiên nhẫn, thông thường An sẽ qua nhà đúng giờ nhưng hiện tại đã gần tám giờ rưỡi sáng mà vẫn chưa có mặt. Đừng nói là đang ngủ nướng ở nhà đi?
Quân đứng bật dậy. Anh lên phòng mình, thực hiện một chuỗi hành động đầy quen thuộc, mở cửa sổ, trèo ban công, gõ cửa sổ phòng An.
"An ơi! Cậu có định dậy không đó?" Quân lớn tiếng kêu, tay liên tục va chạm với mặt kính khiến cánh cửa phát ra những âm thanh nho nhỏ nhưng vang vô cùng.
Trong phòng, ở một không gian tối và lạnh. An nằm trên giường, trạng thái ngủ dường như rất tốt. Trên mặt đã không còn nhễ nhại mồ hôi, nhịp thở thì vẫn đều đều. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Quân, theo bản năng hơi nâng mí mắt, ý thức dần khiến đầu óc cậu thanh tỉnh, giọng Quân cũng càng phát ra rõ ràng hơn.
An chậm chạp đi đến chỗ cửa sổ sát đất, kéo chiếc rèm màu tro, vặn tay nắm cửa.
Cạch --
"Quân." An lấy tay che mắt, không muốn ánh sáng bên ngoài đánh tan cơn buồn ngủ của mình.
"Ừm. Cậu có định làm bánh không vậy." Quân nhíu mày, ánh nhìn đầy phê bình dáng vẻ lười biếng của cậu.
"Để mai được không? Bữa giờ mình không ngủ được bao nhiêu hết..." An đánh ngáp một cái, tay kéo Quân vào trong.
Sau khi đã đóng cửa, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dinh-huong/2437347/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.