Chương trước
Chương sau
Nàng thuộc về tôi(Fanfic)

"Hế lô Baby ~"

Thẩm Doãn vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Donny nở nụ cười xán lạn chào hỏi nàng, nàng liếc nhìn Philip và phu nhân ngồi cạnh bên, khẽ nở nụ cười. Mới đó mà gần 7 năm rồi, mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua vậy.

Omega điệu đà sôi nổi, Alpha soái khí điềm tĩnh, còn ở ngay trung tâm, chính là kim chủ phu nhân của nàng.

Có khác chăng, chính là cái bụng bầu 8 tháng của Donny.

"Chào buổi sáng ạ."

"Ta nói, vui lắm em ơi lòng anh rộn ràng như mùa xuân đơm hoa đến mùa trẩy hội."

"Bọn anh vừa được phu nhân giao việc xong, lẽ ra phải về rồi nhưng cố tình nán lại chờ em để thông báo một tin vui cho hai người."

Thẩm Doãn đến ngồi cạnh phu nhân, hai người đồng loạt nhìn về phía Donny với ánh mắt tò mò.

Người đàn ông đang mang thai không úp mở thêm nữa, tủm tỉm cười nói: "Sáng nay hàng loạt báo chí đã đưa tin 'Hứa Sanh và Chu Toàn trốn thuế, đã chính thức bị phong sát', ố là la~"

Thẩm Doãn, Donny và cả Philip đều nở nụ cười, chỉ có phu nhân là mặt vẫn điềm tĩnh không biến sắc, thả nhẹ một câu: "Ác lai ác báo."

"Vâng, đúng vậy ạ, em chống mắt lên chờ ngày này lâu lắm rồi, phen này để xem 'hai gương mặt vàng của làng phong sát' có còn ngốc đầu lên được nữa không hahahaha~"

"Anh ăn sáng chưa ạ?!" Ngời ngời năng lượng thế này, Thẩm Doãn rất khó thể cho rằng anh ta chưa ăn.

"Đương nhiên là rồi bé ơi, à, bữa sáng hôm nay có bánh mì nướng và socola ít ngọt để em ăn kiêng đấy."

"Em cảm ơn ạ!"

Philip hắng giọng.

"Ái dà, quên mất, lu bù công việc thế này phải đi nhanh mới kịp, lão công à~ Đỡ người ta dậy cái coi nà~"

Philip trợn mắt nhìn Donny, sau đó ánh mắt xin lỗi nhìn sang phu nhân.

"Không sao." Phu nhân đáp một tiếng, Thẩm Doãn chỉ tủm tỉm cười trừ.

Đúng vậy, cặp đôi này đã kết hôn vào một năm trước, quả là oan gia ngõ hẹp, không sai một li.

Philip một tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra như quý phi nương nương chờ tiểu thái giám của Donny, một tay khác ôm eo vợ bầu. Hai người nhanh chóng cáo từ, muốn trả lại không gian riêng tư tĩnh lặng cho đôi tình nhân nọ.

Bỗng phu nhân chợt nhớ tới điều gì, gọi với theo:

"Tháng này hai cậu lãnh lương gấp đôi, xem như quà của tôi cho đứa bé."

Không cần nói cũng biết, Don quý phi cười muốn ngoác cả mồm, Tiểu Líp Tử cũng ôm vợ cúi chào cảm ơn, lần này hai người mới thực sự rời đi.

Một năm vừa qua số lần Donny và Philip ghé qua cũng đã ít hơn trước nhiều, đó là nhờ một phần công lao rất lớn của Diệp Thi.

Nói về nàng tiểu thư đỏng đảnh này thì không thể không kể đến việc nàng vốn thích trêu đùa Alpha, rồi một ngày kia, nghiệp cũng tới, nàng bị khuất phục trước một nữ Alpha lớn hơn nàng tận 15 tuổi!

Năm đó Diệp Thi về nước cùng mẹ rồi ở lại hẳn, không đi Mỹ nữa.

Khi ấy Thẩm Doãn đã có tài xế riêng, cho nên phu nhân đã dặn dò Donny trông nom và đưa đón Diệp Thi, không để cô nàng phóng túng như trước nữa.

Nhưng một khi vòng quay định mệnh đã quay thì không ai có thể ngăn cản được.

Lúc Donny bị điều xuống phòng thị trường, với bản năng xởi lởi trời cho, anh ta nhanh chóng làm thân với giám đốc của phòng đó.

Rồi sau vài lần anh ta trốn việc đi hẹn hò với Philip, người đầu tiên mà anh ta nghĩ tới để giúp mình đưa đón cô tiểu thư trời ơi đất hỡi kia chính là vị đồng nghiệp luôn giàu trách nhiệm trong công việc mà anh ta vừa kết thân.

Và thế là, sau nhiều lần đón đưa đưa đẩy.

Diệp Thi mang thai.

Lễ cưới nhanh chóng được tổ chức, Diệp Lam và vợ cũ đều là thành phần tri thức thế hệ mới, đối với việc mang thai trước hôn nhân cũng không quá khắt khe, miễn là đối phương xứng đáng.

Và quả đúng như vậy, người nọ tuy xuất thân là một cô nhi, nhưng với ý chí và tinh thần cầu tiến, một mình bươn chải suốt mười năm trời mới ngồi vào được vị trí giám đốc, là người có thực tài thực tâm, không tham lam không xu nịnh.

Đáng để trao gửi hạnh phúc cả đời.

Từ khi kết hôn, Diệp Thi đã thu liễm rất nhiều, nàng cũng không còn đối địch với mẹ nhiều như trước nữa. Nàng học được từ người bạn đời của mình rằng còn có mẹ trên đời là điều hạnh phúc biết bao.

Sau khi sinh con, từ một cô tiểu thư kiêu kỳ ham chơi, nàng học cách làm một bà mẹ bỉm sữa. Để không dẫm vào vết xe đổ của mẹ, nàng gần như chỉ ở nhà trông con, luôn bên con, gần con, bầu bạn cùng con.

Chỉ khi con gái vào lớp 1, nàng mới dần tiếp quản sự nghiệp của gia đình để mẹ có nhiều thời gian bên Thẩm Doãn.

Thẩm Doãn đặt chai rượu Dalmore và một cốc đá xuống bàn, chủ động rót rượu cho phu nhân:

"Em thấy hôm nay tâm tình phu nhân rất tốt, rất thích hợp uống một chút rượu ăn mừng.

Phu nhân thấy chỉ có một cốc mới hỏi: "Em không uống cùng sao?"

Thẩm Doãn giơ ly sữa lên uống cạn. "Hôm nay Quách đạo nói sẽ gửi kịch bản phim mới sang cho em, em cần phải giữ tỉnh táo để đọc ạ!"

Diệp Lam khẽ nhếch môi đỏ, nàng cầm cốc rượu lên nhấp môi một chút rồi nói: "Thỏ con miệng còn hôi sữa."

Thẩm Doãn chỉ cười đáp, sau đó chợt nhận ra ánh mắt phu nhân nhìn chằm chằm vào môi mình, nàng đưa tay lên tính lau sữa nơi khóe miệng và vành môi.

Nhưng phu nhân đã nhanh hơn một bước, nàng giữ tay thỏ con lại, môi kề sát môi, thè lưỡi liếm quanh một vòng.

"Ưm..." Mùi rượu nồng phả vào mặt làm cho thỏ con dù không uống rượu cũng bị hun cho mê mẩn cả người. Sau đó là sự xâm lược khoang miệng của nàng bởi lưỡi của phu nhân.

Thơm ngọt nồng say. Thỏ con ôm eo phu nhân nhiệt tình đáp lại.

Đến khi hai người tách ra, mặt cả hai đã đỏ bừng thở hổn hển. Phu nhân chủ động ngồi lên đùi thỏ con, hai tay ôm cổ nàng, trán tì lên trán, cất giọng hỏi nàng:

"Thỏ con ngốc nghếch, có muốn chị không hả?"

Thỏ con cười xấu xa, cúi xuống cách hai lớp vải cắn lên đầu ti phu nhân.

"Ư..." Diệp Lam ngửa đầu rên khẽ.

"Muốn ạ!" Nói xong hai bàn tay ôm mông phu nhân cũng siết chặt hơn một chút. Đầu cũng dụi vào rãnh ngực làm nũng một chút.

"Ngoan, thỏa - mãn - chị."

"Vâng ạ!"

Hai tay Thẩm Doãn thông thạo cởi phăng váy Diệp Lam, mặt vẫn vùi vào rãnh sâu mê người.

Khi cởi tới quần lót ren màu tím tay nàng bỗng chạm tới một thứ lông tơ mềm mại.

Là đuôi thỏ.

Aishhh, phu nhân thật là damdang mà.

Thực ra Diệp Lam cũng không ngờ năm 30 mình là sói, 40 là hổ, nhưng tới khi 50 tuổi thì lại đêm đêm hóa thân thành thỏ, hiền lành cam chịu bị con thỏ hư hỏng kia hiếp đáp tới dục tiên dục tử.

Thẩm Doãn ngẩng mặt lên, Diệp Lam cũng phối hợp quỳ gối dậy để nàng cởi giúp mình. Lúc phu nhân nhấc một chân lên, Thẩm Doãn trợn mắt nhìn thấy một vật thể màu xanh trong suốt nằm lấp ló ở miệng huyệt.

Là cái của nợ này đây.

Ực, ực, ực. Thỏ con nuốt nước miếng liên tục.

"Đẹp không?"

"Đẹp ạ!"

"Mua cho em chơi đấy."

"Chơi thế nào phu nhân nhỉ~"

Phu nhân đã kích thích thành công dâm trùng chạy tán loạn trong đầu Thẩm Doãn, nàng nắm cái cán màu xanh, bắt đầu thụt ra thụt vào.

"Ưhh~ Thích thế nào thì cứ chơi thế ấy a~. Diệp Lam cắn môi dưới, ánh mắt mê ly nhìn thẳng Thẩm Doãn.

"Thế này thì sao ạ?"

Thẩm Doãn rút hẳn cà rốt ra đảo đầu lá, thụt trở vào.

"Đư... Được, sao cũng được."

"Còn thế này?"

Thẩm Doãn dùng ngón cái và ngón trỏ véo vào hột thịt âm đế đã hứng tình sưng to.

"A~" Hai tay Diệp Lam đặt trên vai Thẩm Doãn siết lại.

Bỗng.

Bum ba la bum ba la bum.

Điện thoại đặt trên bàn sáng lên, hiện tên người gọi đến là Quách đạo.

Thẩm Doãn nhanh chóng bế phu nhân đặt sang một bên, đứng dậy lấy điện thoại, không quên xin lỗi:

"Xin lỗi, chị đợi em một lát ạ!"

Diệp Lam dục cầu bất mãn hừ lạnh, ngoảnh mặt đi.

"Alo em nghe, dạ, e-mail ạ, nãy giờ em vẫn đang ăn sáng nên chưa check ạ, để lát nữa em xem ngay."

Diệp Lam nghe thế lại quay sang trừng mắt với thỏ con, ánh mắt như dao cau muốn liếc vào người Quách đạo, gấp gáp cái gì chứ, mới sáng ra mà đã gọi nhắc khéo rồi, hừ!

Thẩm Doãn nhìn phu nhân như thế vừa khó xử vừa buồn cười, nàng cố tình bật loa ngoài, để điện thoại trên bàn, sau đó lại gần phu nhân, cất giọng nói:

"À anh ơi, hôm bữa anh có nói sơ qua với em là nhân vật chính có nuôi thỏ đúng không, dạ vâng, mấy hôm nay để dễ hóa thân vào nhân vật nên em cũng mới sắm một bé thỏ đáng yêu lắm, vâng, thỏ cái ạ, chậc chậc, xinh lắm ạ, mà hơi ham ăn một chút, bé nó thích ăn cà rốt lắm." Nói đoạn Thẩm Doãn cầm lấy cà rốt thụt ra thụt vào, còn cố tình cạ qua chỗ sướng của phu nhân.

"Ứmhhh ưmm...." Diệp Lam buột miệng rên rỉ, sau đó nhanh chóng bụm miệng lại.

"Dạ, tiếng bé thỏ ăn ấy mà anh, chắc là sắp no rồi haha."

Con - thỏ - hư - hỏng này!

Đừng làm vậy nữa, chị thích lắm!

"Dạ, vâng, em sẽ chuyển lời cho chị ấy. Thế đọc xong có chỗ nào cần trao đổi em sẽ gọi cho anh ạ, chúc anh buổi sáng vui vẻ, dạ, dạ."

Thẩm Doãn bỏ một tay ra khỏi âm đế phu nhân, tay kia đút cà rốt lại vào trong tiểu huyệt đứng dậy cúp máy, bỗng tai thỏ đau điếng.

"Nói, em dám nuôi con thỏ nào đấy hả?"

Diệp Lam đứng dậy theo, véo tai thỏ con. Thỏ con ăn đau, ôm eo phu nhân kéo sát vào người mình.

"Ơ kìa, bé thỏ, sao chị hung dữ quá vậy?" Đồng thời với một tay ra sau, nắm đuôi thỏ xoay tròn một cái nhắc nhở.

"A~"

"Bộp."

Cà rốt bị nước mật đẩy ra khỏi tiểu huyệt, rớt thẳng xuống thảm bên dưới.

Diệp Lam xấu hổ, mặt đã đỏ càng đỏ hơn.

"Bé thỏ của em đáng yêu quá đi, chụt~"

Mỹ phụ trung niên bị hôn lên gò má đỏ ửng, tự hỏi bản thân sao có thể ghen tuông ấu trĩ đến mức không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Doãn?

Ấu trĩ ngốc nghếch sẽ lây, Diệp Lam khẳng định.

Bỗng nàng nắm đũng quần Thẩm Doãn nói:

"Muốn ăn tráng miệng."

"Có ngay có ngay..." Thẩm Doãn nhanh trí chạy đi chuẩn bị.

Thông minh thế này thì đúng là lây nhiễm từ nàng rồi.

Diệp Lam ngồi trở lại trên sofa, tao nhã vắt chéo chân.

Lát sau thỏ con trở lại với thân thể trần truồng trắng bóng và một bình socola.

Đúng là loại socola đen ít ngọt mà Donny đã chuẩn bị sáng nay.

Thẩm Doãn đứng dang hai chân rộng bằng vai, bắt đầu bài thể dục buổi sáng ngay trước mặt Diệp Lam.

Trước tiên nàng nắm lấy khúc thịt hồng hào đã cứng ngắc của mình cho nó chỉa lên, khi mã nhãn hiện ra rõ rệt nàng bắt đầu bóp bình socola.

Ực... Diệp Lam nuốt nước miếng thật khẽ, không được tỏ ra thèm thuồng, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt thôi.

Khoảnh khắc giọt socola đầu tiên rơi vào mã nhãn, mắt Diệp Lam nheo lại, tối đi.

Thẩm Doãn bóp mạnh, ngày càng nhiều socola chảy xuống, phủ đẫm thân gậy, chảy xuống tận miệng huyệt bên dưới của nàng.

"Ngưng." Diệp Lam ra lệnh.

Sau đó nàng nắm hai chân Thẩm Doãn kéo lại gần hơn, sáp vào liếm láp từ miệng huyệt bên dưới thẳng một đường lên đỉnh đầu nấm.

"Ưmhh..."

"Thích không?"

"Dạ thích a~"

Diệp Lam luồn lưỡi vào giữa hai mép âm thần của nàng, nguấy, đảo, rồi chóc chách chùn chụt bú liếm âm hộ nhỏ xinh của nàng.

"Ưhhh..."

"Rên ra, không được kìm nén."

"Ahhhh..."

Diệp Lam đá lưỡi chào hỏi bé đầu nấm, sau đó bú chùn chụt chùn chụt chùn chụt.

"Em... Ahhh..."

"àm ao?"

Diệp Lam vừa ngậm dương vật vừa dò hỏi.

"Em sứ... Sướng ạ a~"

Đúng là socola thượng hạng, tan trên đầu lưỡi thơm lừng, nếu kết hợp cùng sữa bò thì quả là tuyệt hảo.

Nghĩ thế, Diệp Lam bắt đầu nắm cán gậy tuốt lên tuốt xuống, đầu cũng phối hợp gật tới gật lui.

"A a a~"

Từng sợi gân giật pừng pực và hai chân run lẩy bẩy mách bảo cho nàng rằng Thẩm Doãn sắp bắn. Nàng ngửa cổ lên, cố gắng làm một động tác thâm hầu hoàn mỹ, nuốt dương vật vào thật sâu, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cổ họng nàng phình ra.

"Em ahhh, em raaaa."

Ừng ực ừng ực, nóng quá, nhiều quá, không được rồi.

"Khụ khụ." Diệp Lam đã gần nuốt xong nhưng bỗng dưng nàng bị sặc một cái.

Tinh trào ra khỏi mũi.

Dâm mỹ vô cùng.

Thẩm Doãn cuống quýt tìm khăn tay lau mặt cho nàng, sau đó chạy đi rót nước cho nàng uống, tay vuốt lưng thuận khí.

"Khụ khụ khụ."

"Chị ổn chứ ạ?" Thẩm Doãn lo lắng hỏi.

"Không sao." Nếu ngạt thở chết mới là có sao.

Thấy phu nhân đã bình tĩnh lại, Thẩm Doãn ôm mông nàng bế bổng lên.

"Thật ra hôm nay em cũng có đồ chơi mới cho chị."

Nàng bế phu nhân ra cạnh cửa sổ sát đất, vén rèm ra.

Ánh sáng chiếu vào hai thân thể trần truồng trắng bóng làm cả hai người đều có một loại ảo giác như sẽ bị người dưới đất nhìn thấy. Rất may.

Đây là kính một chiều, chỉ có thể nhìn ra, không thể nhìn vào.

Thẩm Doãn thả phu nhân xuống, nhìn về kính phía sau phu nhân.

Diệp Lam nhìn theo tầm mắt Thẩm Doãn, hai mắt nàng mở lớn, trên mặt kính đính một cái dương vật giả hai đầu màu tím.

Đúng màu mà nàng thích, nhưng mà...

"Sắp tới em phải đi đóng phim rồi, cái này chơi vui lắm, chắc chắn sẽ giải sầu giúp phu nhân."

Không nha, em đi đâu chị đi đó, giờ chị rảnh, nhé!

Nhưng thử cái mới kể cũng vui.

"Chơi thế nào?"

Thẩm Doãn bắt đầu giúp đỡ phu nhân trải nghiệm niềm vui mới, nàng gỡ đuôi thỏ ra, để phu nhân hơi khom lưng làm quen với tư thế, sau đó chụp lấy hai bầu vú trắng rung ra rung rinh giúp nàng giữ thăng bằng.

"Đúng rồi, banh mông ra đi chị, lùi về sau từ từ nha."

"Ưmhh..."

"Đúng rồi, giỏi lắm, vào cả hai lỗ rồi."

Diệp Lam lùi dần tới khi mông nàng chạm vào cửa kính mát lạnh.

"A~" Lút cán.

"Sa... Sao nữa?"

Thẩm Doãn cười xấu xa, hai tay nâng mặt phu nhân:

"Chị nhìn em này."

Sau đó nàng thọc côn thịt đã sừng sững trở lại vào miệng phu nhân.

"Ựahhh."

Diệp Lam tối tăm mặt mày, cả ba lỗ trên người nàng đều bị cắm.

"Nhấp mông đi chị."

Và thế là Diệp Lam làm động tác phối hợp tay, chân, mông, miệng, hai tay ôm đùi Thẩm Doãn, hai chân dẫm thảm, mông dập về phía kính, miệng há ra nuốt ăn gậy thịt.

Thẩm Doãn híp mắt đong đưa hông nhè nhẹ, nghĩ thầm.

Người phụ nữ xinh đẹp dâm đãng này là của tôi đấy, nàng chỉ thuộc về tôi thôi.

Động tác Diệp Lam càng ngày càng chậm, Thẩm Doãn cũng nhận ra điều đó, cũng đều do tuổi tác, không được, không thể để phu nhân bị viêm khớp.

Thẩm Doãn rút dương vật ra, nước miếng liền chảy xuôi xuống cằm Diệp Lam.

Trông nàng cứ như thể thèm thuồng lắm vậy.

Thẩm Doãn trở mình phu nhân lại, đè nàng lên mặt kính.

"Nhổng mông lên chị."

"Ưhh~"

Lỗ sau hở ra một lỗ bằng ngón tay út, lỗ trước thì bằng hai ngón, đều đã không thể nào khép kín.

Không sao nàng sẽ lấp đầy nàng.

Thẩm Doãn lấy gel bôi trơn vị blueberry, cẩn thận bôi vào dương vật và cả hậu huyệt, sau đó nàng cắm ba ngón tay phải vào hoa huyệt phu nhân. Khom lưng kề dương vật trước hậu huyệt, phập vào.

"Ứaaahhh."

Căng quá, mãi không quen được, thế mà chỉ mới vào một nửa.

Thẩm Doãn vùi vào cổ phu nhân, lẩm bẩm: "Em ở đây, em ở đây. Nào!"

Nàng thẳng lưng một cái, vào hai phần ba, phu nhân đã ứa nước mắt rưng rưng.

Tay Thẩm Doãn xoa bóp hai bầu vú trĩu của phu nhân để trấn an, đồng thời ngón cái tay phải cũng đè lên âm đế để gia tăng khoái cảm.

"Ưhhh... Đụ chị đi."

"Vâng."

Thời cơ đã đến, một tay Thẩm Doãn từ vú dời xuống eo, tay còn lại cũng rút khỏi lỗ nhờn ướt nóng nắm chặt vòng eo thon, bắt đầu ra vào cắm rút.

"Ứ ứ ứ... Giỏi quá... Ớ ớ ớshh..."

"Còn muốn sướng hơn nữa không?" Thẩm Doãn thở hổn hển hỏi dò.

"Muố... Muốn ớ ớ ớhhhh.

"Như chị mong muốn."

Phạch phạch phạch phạch.

Dương vật rút ra nửa cây, cắm vào lút cán. Khoái cảm mãnh liệt lan khắp toàn thân, từ lúc hậu huyệt bị Thẩm Doãn khai khẩn, Diệp Lam mới hiểu tại sao lại có người yêu thích bạo cúc đến vậy.

"Doãn, chậm... Chậm lại... chị sắp ứ ứ ứ..."

"Chị... Chúng ta cùng nhau..."

Phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch.

Phọttttttt~

"Á áhhh ----"

"Hứmmm ----"

Hai tiếng rên cao vút vang lên cùng nhau, ngay sau đó miệng huyệt và niệu đạo khẩu của phu nhân đồng thời xịt ra hai cột nước tưới thẳng lên mặt kính.

Thẩm Doãn ôm tấm lưng trần mướt mồ hôi của Diệp Lam, dương vật mềm nhũn trượt ra khỏi cái lỗ đã to bằng bốn ngón tay đang chảy tràn tinh trắng đục xuống thảm, thầm nghĩ, hôm nay dọn dẹp chắc là mệt nghỉ nữa rồi.

Hẹn mai gặp nha, kịch bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.