Chương trước
Chương sau
Thăm dò

"Hế lô Kitty ~"

Thẩm Doãn vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Donny nở nụ cười xán lạn chào hỏi nàng, nàng liếc nhìn Philip và phu nhân ngồi cạnh bên, chỉ hơi hoảng hốt một chút. Rõ ràng rời đi gần ba tháng trời mà dường như không có gì thay đổi.

Omega điệu đà sôi nổi, Alpha soái khí điềm tĩnh, còn ở ngay trung tâm, chính là kim chủ phu nhân của nàng.

"Chào buổi sáng."

"Ồ hi sà shi buri đê sù~"

Hả?

Đây là tiếng Anh à?

Coi như là tiếng Anh thì thành tích của nàng cũng không khả quan lắm đâu.

What's this? I can not understand.

Thẩm Doãn ngơ ngác, cầu viện nhìn về phía Philip, anh chàng này không biết từ lúc nào đã đi cấy ghép thuỷ tinh thể, không còn đeo kính nữa, hiện ra đầy đủ khuôn mặt chữ điền thâm thúy. Anh ta vẫn theo thói quen đẩy mắt kính một cái, thế là đẩy trúng không khí, sau đó hơi khó chịu thả tay xuống, giải thích cho Thẩm Doãn.

"Là tiếng Nhật, nghĩa là 'đã lâu không gặp', gần đây anh ta có xem vài bộ phim mới của Nhật."

"Ồ?" Diệp Lam nhấc cà phê lên uống một hớp, hắng giọng nói, "Cậu Donny muốn đến Nhật Bản giúp tôi mở rộng kinh doanh à?"

"Dạ không phải, em không có." Donny vội vàng lắc đầu xua tay, chỉ sợ phu nhân không hài lòng chướng mắt anh ta sẽ phái anh ta đến đảo quốc. Lại nói Nhật Bản thì có gì đáng để mở rộng chứ, doanh thu phòng vé một năm còn thua xa doanh thu bán đĩa AV nữa kìa, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn ngành điện ảnh Nhật Bản cũng xuống dốc không phanh.

Donny ngoan ngoãn trở lại ngồi xuống bên cạnh phu nhân, thấy Thẩm Doãn đi vào phòng vệ sinh, Diệp Lam thả cái cốc trong tay xuống, nhẹ giọng ra lệnh một câu.

"Bớt trêu chọc em ấy đi nhé."

Thỏ con phải vất vả lắm mới túm cổ trở về, nhát gan đến nỗi lúc nào cũng khóc mắt đỏ hoe, lỡ doạ chạy mất rồi sẽ không hay đâu.

Trong lời nói lẫn sắc mặt đều lộ rõ ý muốn giữ gìn, Philip nắm tay khụ một tiếng, thoáng che giấu nội tâm kinh ngạc của mình, tiện thể dùng ánh mắt ám chỉ cho Donny, nhắc nhở anh ta sau này không được cười đùa vui vẻ với Thẩm Doãn nữa, tính chiếm hữu của phu nhân nặng cỡ nào không phải anh ta không biết.

Đến lúc thật sự bị điều đi Nhật Bản thì đừng kéo mình xuống nước cùng.

Donny khá là oan ức chép chép miệng, hai người kia, một người là bà chủ cao cao tại thượng, một người thì mặt đơ nghiêm túc thận trọng, lúc làm việc với nhau nặng nề vô vị muốn chết. Thật vất vả mới có được một tiểu Sweetheart xinh đẹp đáng yêu, vậy mà lại không cho phép anh ta cười cười nói nói với nàng, những ngày tháng này đúng là --

Anh ta tính thở dài theo bản năng, lại bị Philip trừng cảnh cáo, trong nháy mắt thu lại, nở một nụ cười lấy lòng.

Có thể vượt qua cố gắng vượt qua, công việc tiền lương mười vạn tốt đẹp thế này, miễn là không phải chết thì vẫn có thể bám trụ mà làm.

Khi ở trên xe Thẩm Doãn quan sát thấy Donny rõ ràng đã trầm mặc thận trọng hơn nhiều, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào, môi cũng mím chặt như thể đang nhẫn nhịn cái gì đó, trong lòng nàng nhất thời có hơi bận tâm, thế là hỏi thăm.

"Donny này, anh thấy khó chịu chỗ nào sao?"

"Cậu ta ăn nhiều nên táo bón."

Diệp Lam nhìn vào báo cáo tài chính trong tay, trả lời nhẹ tênh một câu. Philip mặt đơ nhất thời có chút không kìm được, khóe miệng giật giật nhiều lần, suýt chút nữa phụt một tiếng bật cười.

Donny bị trêu chọc nhưng chỉ có thể uất ức, muốn mở miệng giải thích lại oan ức ngậm lại. Bà chủ đã nói anh ta bị táo bón thì coi như không táo bón cũng nhất định phải táo bón, ai bảo phu nhân là người phát cơm cha áo mẹ cho anh ta chứ.

Thẩm Doãn lấy làm lạ chớp mắt một cái, tựa hồ đã hiểu ra gì đó, nàng không còn để ý tới Donny mà lặng lẽ liếc nhìn sang phu nhân. Trong dư quang nhìn thấy sắc mặt Philip tựa hồ cũng không vui vẻ gì, y hệt Donny, đang nhẫn nại chịu đựng gì đó.

Thế là nàng lại nhẹ giọng hỏi thăm.

"Anh Philip cũng bị táo bón ạ?"

Philip: ?

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Donny nhẫn nại hồi lâu trong nháy mắt bùng nổ tiếng cười kinh người làm Thẩm Doãn sợ hết cả hồn, anh ta ôm bụng cười run cả người, thậm chí bởi vì cười quá mức mà co giật cả dạ dày. Vừa nghĩ tới mình cười đến đau dạ dày là anh ta lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được vỗ bắp đùi cười lớn, khua tay múa chân như người bệnh tâm thần, hơn nữa tiếng cười the thé kia nghe thú vị vô cùng.

"Phốc."

Một tiếng cười khẽ vang lên, Thẩm Doãn quay đầu, phu nhân buông báo cáo trong tay xuống, nhếch miệng tạo nên một độ cong vui vẻ. Mặt mày nàng cong cong là nét ôn nhu thư thả hiếm thấy, khoảnh khắc trông thấy ý cười nơi khóe môi ấy, Thẩm Doãn cảm giác như mình xuyên không về thời cổ đại gặp được một vị tiểu thư danh gia vọng tộc. Một cái nhíu mày một nụ cười vui, nhất cử nhất động đều tao nhã khéo léo.

Phu nhân cười lên xinh lắm lắm.

Thẩm Doãn nghĩ, có chút không muốn thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn hai tay mình đặt trên váy. Hai ngón trỏ quấn quýt lấy nhau, vờn qua, vờn lại, ý nghĩ rối ren, tâm tư không rõ.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian ở chung này, thật giống như chưa từng thấy phu nhân cười, tựa hồ nàng vẫn luôn nghiêm túc thận trọng, cao quý trang trọng, lúc ánh mắt nàng quét tới cứ như một cơn gió Bắc lạnh giá vừa lướt qua.

Chỉ khi cười lên, ánh mắt mới ôn nhu như nước, đây là lần đầu Thẩm Doãn thấy phu nhân thoải mái như vậy, làm nàng thật xúc động biết bao. Trong lòng như thể có một chút vui sướng ngọt ngào khó lòng nói rõ hay tả rõ được.

Thậm chí nàng còn không nhịn được bắt đầu nghĩ, nếu như phu nhân có thể cười nhiều như hôm nay thì tốt rồi, như vậy nàng chắc chắn sẽ không vừa bắt đầu đã cảm thấy sợ sệt, sợ hãi phu nhân. Có điều Thẩm Doãn ngẫm lại mới nhớ phu nhân thân là chủ tịch của công ty, quả thật không thể lúc nào cũng cười, sẽ có vẻ hiền hoà mà thiếu đi sự uy nghiêm.

Cảnh đẹp khó gặp sẽ lôi kéo người ta đổ xô tìm tới, giống như phù dung chớm nở.

Thẩm Doãn nắm chặt tay, hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, ở một góc khuất mà phu nhân không nhìn thấy, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Sau khi xuống xe, Thẩm Doãn không đi công ty, quản lý Chu tỷ cùng cả đội đã ở trong xe bảo mẫu chờ nàng từ lâu. Thẩm Doãn chui vào xe bảo mẫu, ngồi xuống nhắm mắt lại, để chuyên gia trang điểm tùy ý bôi bôi trét trét lên mặt nàng.

"Lại đi quay MV ạ?" Thẩm Doãn tò mò hỏi.

Chu Khiết tức giận trừng mắt thỏ con một cái, không nói gì, tối hôm qua chị ta bị phu nhân mời đến phòng họp ghẻ lạnh suốt hai giờ đồng hồ. Phu nhân cũng không nói lời nào, chỉ ngồi đó làm việc, không thèm nhìn tới chị ta lấy một lần. Chu Khiết lần mò trong giới giải trí lâu như vậy, đã sớm quen đường đi nước bước, vừa đi vào đã hiểu ra là phu nhân đang cố ý làm khó dễ chị ta -- vì Thẩm Doãn.

Rõ ràng chị ta làm vậy chỉ vì tiền đồ của nhóc con này thôi mà --

"Đừng tưởng là tôi không biết cô đang làm gì."

"Không cho phép lấy em ấy ra thăm dò tôi."

Phu nhân từ đầu tới cuối chỉ nói với chị ta hai câu, lúc đi ra ngoài, sau lưng Chu Khiết đều là mồ hôi lạnh, chị ta tự cho là mình bí mật kín kẽ, không ngờ tới kế vặt của mình hoàn toàn không thoát khỏi ánh mắt phu nhân.

Đúng vậy, chị ta để Thẩm Doãn diễn cảnh hôn môi, chỉ vì muốn thăm dò người mới này quan trọng cỡ nào trong mắt phu nhân.

Có đáng cho chị ta tiếp tục nhọc lòng bỏ công bỏ sức bồi dưỡng hay không.

Dù sao nếu phu nhân chơi chán tiện tay vứt bỏ thì chẳng phải bao nhiêu nhân lực vật lực mà chị ta bỏ vào đều mất hết vốn liếng hay sao.

Nhưng thế này vẫn còn may, tuy rằng bị phạt chút tiền lương nhưng ít nhất đã có thể chứng minh một chuyện.

Cô bé thỏ con này đối với phu nhân mà nói thật sự rất quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.