Chương trước
Chương sau
Cởi váy ra

"Đừng vội từ chối." Donny hắng giọng một cái, đối mặt với thiếu nữ như hoa như ngọc, nhất thời sinh ra mấy phần chột dạ như tú ông, "Đây là cơ hội ngàn năm có một, anh đề nghị em đến công ty gặp boss của anh nói chuyện trực tiếp thử xem sao."

"À anh, anh có thể cho em biết boss của anh là giới tính gì không?" Thẩm Doãn hỏi, không có quá nhiều khiếp sợ hay ngượng ngùng, thái độ thoải mái này làm Donny phải nhìn với cặp mắt khác xưa, tuy rằng ngoài dự liệu nhưng dù sao cũng còn hơn vừa bắt đầu đã bị dọa chạy mất dép.

"Nữ Omega."

"Ồ~" Thẩm Doãn hiểu rõ gật gù, câu nói tiếp theo khiến Donny giật cả mình, "Em còn tưởng giống như những người trước, đều là nam Alpha chơi chán muốn đổi khẩu vị chứ."

???

"Rất nhiều người tìm đến em sao?" Donny kinh ngạc hỏi, đồng thời trong lòng còn thoáng sợ hãi, nếu như anh ta mà chậm một chút có khi nào bắp cải non này sẽ bị heo chà đạp không?

"Vâng, sau khi em quay xong bộ AV đầu tiên thì có rất nhiều người tìm đến, em không gia nhập công ty, người ta thường sẽ giống như anh tìm thẳng tới nhà em. Có điều thái độ đều rất tốt, cũng không thúc ép hay làm khó dễ gì em."

Vậy sao, Donny thở phào nhẹ nhõm, tận dụng mọi thời cơ hỏi nàng.

"Vậy bây giờ em có muốn cùng anh đi tới công ty gặp phu nhân một lần không?"

"Em muốn hỏi gì đều có thể trực tiếp hỏi chị ấy."

Thẩm Doãn suy nghĩ một chút, không trả lời ngay, quyết định quan trọng này liên quan đến con đường nhân sinh sau này của mình, tuyệt đối không thể lỗ mãng, cũng tuyệt đối không thể chọn sai, bằng không hậu quả không phải một đứa sinh ra từ xóm nghèo như nàng có thể gánh chịu.

Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đường phố chật hẹp dơ bẩn, đám trẻ quần áo xốc xếch, Omega ăn mặc hở hang đứng trong góc tối âm u, dùng ánh mắt ám muội trêu đùa người qua đường; những người tuổi già sức yếu lọm khọm còng lưng bới móc trong đống rác tìm ra một mẩu bánh mì mốc meo.

"Thật sự sẽ có 100 vạn hả anh?"

Thẩm Doãn hỏi, hai tay thiếu nữ lặng lẽ nắm chặt, thể hiện rằng nàng đã hạ quyết tâm, đã chuẩn bị tốt một chuyến được ăn cả ngã về không.

Donny nở nụ cười, từ bên trong túi áo vest Armani lấy ra một cái khăn tay trắng tinh hiệu Prada, bên trên còn vương mùi nước hoa Givenchy. Donny đưa cho Thẩm Doãn, ra hiệu nàng hãy nhận lấy, coi như một phần quà ra mắt tri kỷ.

"Nghĩa là..."

Ánh mắt Thẩm Doãn bỗng mờ mịt, tiếp theo liền nghe thấy giọng Donny mang theo ý cười, vô cùng ung dung nói.

"Đó chỉ là con số ít nhất, tương đương với lương cơ bản thôi em à."

"Với điều kiện của em, chỉ cần to gan mở miệng một chút."

Vị phu nhân kia xưa nay không phải kẻ hẹp hòi.

Chiếc xe Mercedes-Benz xa hoa tao nhã màu đen đậu trong con hẻm nhỏ, như là xe ngựa bí đỏ mang theo cô bé lọ lem giữa đêm khuya chạy một mạch về cung điện sang trọng của hoàng tử. Donny nhịn không được vui sướng trong lòng, nửa đường đã gọi cho Philip, ngữ khí khá là khoe khoang kiêu ngạo, ánh mắt đắc ý kia dù Philip không nhìn thấy cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.

"Biết rồi, tôi sẽ lập tức báo cho phu nhân."

"Lập tức là bao lâu?"

Donny hỏi, làm cộng sự của Philip đã lâu anh đã quen thói hỏi cho rõ ngọn ngành, bởi vì người này thực sự rất thích chơi chữ, chỉ hơi không cẩn thận sẽ bị anh ta lừa gạt.

"Ba tiếng, người của SASAC* đến, phu nhân đang họp với bọn họ. Anh cứ đưa Thẩm tiểu thư tới phòng họp trước đi, hoặc là dẫn cô ấy đi đâu đó ăn tối cũng được, tôi nhớ gần đây McDonald's vừa ra mắt phần ăn mới dành cho trẻ em đấy..."

*Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản Nhà nước Trung Quốc

Donny tức giận cắt ngang lời anh ta: "Này anh coi tôi là bảo mẫu đấy hả?! Tôi có dắt con nít theo đâu?"

"Trên thực tế với tuổi tác của tiểu thư Thẩm Doãn mà nói, tôi khó lòng không cho rằng cô ấy là một cô bé."

Cái giọng điệu tiếc nuối của Philip là cái giọng mà Donny ghét nhất, trịch thượng ở trên cao nhìn xuống, không biết hay ho ở chỗ nào.

Không phải chỉ là song bằng Cambridge - Oxford thôi sao, ghê gớm lắm hả?

Anh đây cũng tốt nghiệp đại học Princeton loại ưu đấy.

Donny tức giận cúp điện thoại, liếc nhìn Thẩm Doãn bên cạnh, Thẩm Doãn cũng đang nhìn anh ta, đôi mắt óng ánh chớp một cái, quả nhiên đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi.

Bầu không khí bỗng trở nên hơi khó xử.

"... Em có đói bụng không?"

"Cũng chưa đói lắm."

"Có muốn ăn McDonald's không?"

"Dạ có."

Thế là Philip mở tấm ảnh Donny gửi tới ra xem, bối cảnh là một quán McDonald's, thiếu nữ tóc đen cầm con Đôrêmon đồ chơi quay về màn hình nháy mắt nở nụ cười.

Đây là lần thứ hai Philip nhìn thấy Thẩm Doãn, so với "Tiêu Tiêu" mặt đơ diễn kém trong video thì hiển nhiên trông nàng chân thực sinh động hơn mấy phần.

Rất đẹp, Philip không thể không thừa nhận sự thật này, dưới ống kính original* của Apple mà khuôn mặt nàng vẫn đẹp rạng ngời sáng loá như vậy.

*đẹp không cần filter :))

Xem kìa, anh ta nói có sai đâu, rõ ràng là một đứa bé.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, sau đó lặng yên không một tiếng động hạ xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Philip liếc mắt nhìn Patek Philippe trên cổ tay trái, còn một phút nữa. Bên trong truyền đến từng đợt tiếng vỗ tay, đó là dấu hiệu sắp kết thúc cuộc họp, Philip chỉnh lại cà vạt, chờ đợi ở cửa.

(Thư ký thôi mà đeo đồng hồ cả tỷ VND, khá đấy 😌😌😌)

Sau khi phu nhân và những quan viên chính phủ kia cùng nhau đi ra, anh ta yên lặng đứng sau lưng nàng như là một cái bóng trung thành.

"Donny về chưa?"

Đoàn người tản đi, Diệp Lam nhìn bóng lưng những người kia rời đi, ánh mắt lại trở về với vẻ lý trí lãnh mạc.

"Rồi ạ, còn có Thẩm tiểu thư, đang ở phòng họp tầng 15 chờ chị."

Nàng hài lòng gật đầu, ném văn kiện cho thư ký phía sau, xoay người đi vào thang máy. Cửa đóng lại, bên trong thang máy được dọn sạch thường xuyên không có lấy một hạt bụi, Diệp Lam ngước mắt, người phụ nữ trong mặt kính cũng thuận theo ngước mắt, đường vân nhỏ nơi khóe mắt dù đã dùng kem nền tốt nhất của Aquamarine Mystery vẫn không thể nào che kín hoàn toàn.

Thời gian.

Như đố kỵ nhan sắc mà khắc xuống khuôn mặt người phụ nữ từng vết sẹo đáng nguyền rủa.

Diệp Lam giẫm lên đôi giày cao gót xa hoa trứ danh đi ra khỏi thang máy, tầng 15 là khu vực riêng biệt của nàng, hành lang trống trải vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp vang vọng.

Phòng họp gần ngay trước mắt, Philip chủ động đứng ở ngoài cửa, chỉ chốc lát sau Donny cũng vô cùng thức thời đi ra, không quấy rầy hai vị bên trong.

Cửa đóng lại, Thẩm Doãn từ trên ghế salon đứng lên, ngoan ngoãn bỏ cái nĩa trong tay xuống đặt cạnh bánh kem matcha.

"Đã ăn tối chưa?"

Diệp Lam bước vào nói câu đầu tiên, nàng đi tới ngồi cạnh Thẩm Doãn, cái nhẫn vàng nạm ngọc lục bảo trên ngón trỏ còn thu hút ánh mắt Thẩm Doãn hơn cả khuôn mặt xinh đẹp vốn có của Diệp Lam.

Giống như một con tỳ hưu tham tiền nhìn thấy vật trân bảo đáng được sưu tầm.

"Dạ rồi, anh Donny mời em ăn McDonald's, còn chị thì sao? Em nghe nói chị mới vừa họp xong, chị có muốn đi nghỉ ngơi một lúc không ạ."

"Không cần."

Diệp Lam nhìn thiếu nữ trước mặt, người thật so với người trong video còn muốn 'xanh mướt' hơn nhiều, gương mặt căng mịn như chứa đầy collagen chứ không phải axit hyaluronic rẻ tiền, có lẽ bấm nhẹ ngón tay một cái thôi cũng sẽ tràn ra nước.

Diệp Lam không chút biến sắc, có điều con ngươi thâm trầm hơn một chút, nàng cảm thấy mình rất giống mụ phù thủy hắc ám đáng sợ trong truyện cổ tích hay là ma cà rồng hút máu sống lâu năm trong lâu đài, điên cuồng khát vọng thân thể tươi mới trẻ tuổi.

Tự căm ghét bản thân rồi lại không ngừng tìm kiếm như kẻ nghiện.

"Donny chắc cũng nói qua tổng thể công việc với em một lần rồi, em còn muốn hỏi gì liên quan tới việc này nữa không?"

Thẩm Doãn gật đầu, "Nội dung công việc cụ thể như thế nào, chị có thể nói rõ một chút không ạ?"

"Toàn bộ."

"Toàn bộ?"

"Nói đơn giản chính là tôi bảo cái gì em làm cái đó, chịu nghe lời là được." Thấy nàng vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu, Diệp Lam vuốt nhẹ cái nhẫn trên tay, giải thích thêm: "Cùng ăn cùng ở với tôi, tuân theo sự sắp xếp của tôi, có chuyện gì đều phải hỏi ý kiến của tôi."

"Đương nhiên, đổi lại tôi cũng sẽ cho em tiền lương hậu hĩnh và nhiều cơ hội xuất hiện trên phim ảnh và truyền hình."

Thẩm Doãn nghe đến đó, kinh ngạc mở to hai mắt, "Nhưng em đâu biết diễn xuất."

Nàng đóng AV mà còn cắt lên cắt xuống mười mấy lần, lần đầu quay phim suýt chút nữa chọc cho đạo diễn tức trào máu họng.

"Chuyện đó không thành vấn đề, cho dù em có là bình hoa di động thì tôi vẫn có thể giúp em trở thành ảnh hậu."

Lời hứa của Diệp Lam nàng đáng giá ngàn vàng, nói được là làm được.

Đáng tiếc Thẩm Doãn không hề hứng thú với cái danh ảnh hậu, lời nói này đối với nàng chỉ như vẽ một cái bánh chẳng thể nào làm nàng no bụng. So với những thứ hư ảo đó, Thẩm Doãn càng quan tâm chính là.

"Thù lao, cụ thể là bao nhiêu ạ?"

Một lần trả hết, hay là mỗi tháng mỗi trả? Có được khấu trừ thuế không? Hợp đồng này sẽ được ký trong bao lâu? Cũng không thể 100 vạn mà mua nàng cả đời chứ.

Diệp Lam suýt chút nữa bị thiếu nữ trước mắt chọc cười, tuy rằng đã sớm biết người này chỉ muốn tiền của nàng, nhưng không ngờ tầm nhìn lại hạn hẹp đến thế. Nàng lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, vung bút lên một cái, hạ xuống ký tên mình.

"Ngàn vạn, đủ chưa?"

Thẩm Doãn dại ra nhìn tấm chi phiếu trước mắt, nàng đã nhiều lần xác nhận, không sai, đúng là 1000 vạn.

Nhiều tiền như vậy, nàng và mẹ có thể an ổn vô ưu sống hết nửa đời sau ở khu thượng thành.

"Đủ rồi, cảm ơn chị."

"Còn vấn đề gì nữa không?"

Thẩm Doãn lắc đầu như trống bỏi, "Không ạ."

Diệp Lam vỗ tay, Donny và Philip đã sớm chuẩn bị văn kiện hợp đồng từ ngoài cửa đi vào, bút để ký tên và mực đóng dấu đều không thiếu món nào. Loại quan hệ bao nuôi này không thể lộ ra ánh sáng cũng không được pháp luật bảo vệ, thế nhưng dùng hình thức hợp đồng là có thể nắm giữ con chim hoàng yến trước mắt này.

Kỳ hạn hợp đồng là hai mươi năm, còn tiền bồi thường hợp đồng cao tới 3000 vạn, Thẩm Doãn vẫn cảm thấy là mình được lợi.

Trên thực tế, nàng đã ngu ngốc bán hạnh phúc và thời gian cuộc đời mình cho mụ phù thủy xảo trá.

Cho nhà tư bản xấu xa hiểm độc.

"Em không cần trở về hẻm Bình An nữa, Donny đã chuẩn bị cho em quần áo mới và đồ dùng hàng ngày, còn mẹ em sẽ được vào ở khu nhà của nhân viên công ty."

Donny cẩn thận thu lại hợp đồng, khẽ mỉm cười với Thẩm Doãn, "Điều kiện của khu nhà đó rất tốt, đều là phòng đơn, phí sinh hoạt em cũng không cần lo, nhất định là miễn phí."

Thẩm Doãn gật gù, nàng nhìn Diệp Lam, lầm bầm hỏi: "Vậy bây giờ em phải làm gì?"

Diệp Lam ngước mắt, hai vị thư ký vô cùng biết điều lui ra khỏi gian phòng. Thẩm Doãn liếm liếm môi, nuốt nuốt nước bọt, nàng vẫn còn trấn định được, chưa bị ánh nhìn soi mói của Diệp Lam làm cho hoảng loạn thất thố.

"Cởi váy ra đi."

Cái gì?

Thẩm Doãn nhìn sang, mỹ phụ phục trang đẹp đẽ, quý phái sang trọng tựa vào sofa, nhìn chằm chằm mình như nhìn con mồi, ánh mắt dán chặt vào người nàng.

"Sau này đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."

Nàng có chút bất mãn lẩm bẩm, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Cởi váy ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.