Triệu Lam lờ đờ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi thẳng vào mắt khiến cô bất giác nhíu mày.
Uể oải sau một đêm trằn trọc gần như rút cạn sinh lực, khó khăn lắm mới vào được giấc ngủ không lâu thì lại bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ inh ỏi. Triệu Lam thò tay ra tủ đầu giường tắt báo thức, giở chăn lên, chống tay xuống đệm nâng người dậy, chớp mắt vài cái để tinh thần tỉnh táo hơn. Cô tựa lưng vào thành giường, liếc mắt nhìn sang chỗ ngủ bên cạnh đã trống rỗng, đáy mắt dần bao phủ bởi một tầng u tối.
Lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương loé sáng trên ngón áp út của mình, càng xem càng khiến Triệu Lam dâng lên sự bất mãn khó nói. Vì sao người ta đeo món đồ này vào thì cuộc sống trở nên vô cùng hạnh phúc, chính mình đeo vào lại chỉ có bất lực cùng mệt mỏi? Triệu Lam nâng cao tay phải lên ngang tầm mắt, quay người về hướng cửa sổ.
Phải chăng đây chính là hình phạt dành cho mình về sự việc đã xảy ra trong quá khứ?
Ngày hôm đó, trời đổ một cơn mưa rất lớn, mà người ấy, cũng đã rơi nước mắt rất nhiều.
Có lẽ là vậy.
Nhắc mới nhớ, đã tám năm trôi qua, liệu bây giờ người ấy có còn...
Thôi bỏ đi. Cũng không thay đổi được gì.
Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện này, trong lòng Triệu Lam luôn tồn tại một khoảng không vô định khó giải thích.
Triệu Lam đứng lên đi về phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dich-thanh-yeu/3515561/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.