Chương trước
Chương sau
Chung Ly nghe vậy có chút thắc mắc liền ngồi thẳng người quan sát. Cái gì gọi là chiêm ngưỡng?

Ánh sáng màu lam tím hiện lên, chiếu rọi bốn phương tám hướng, lại lan toả màu sắc hoàn mỹ trong mắt từng tu sĩ. Thật là đẹp không sao tả xiết.

' A Ly, là Hoàng Cầm thảo.' Tử Đằng truyền âm.

' Nếu lấy được gốc Hoàng Cầm thảo này, có thể nếm thử nuốt xuống Huyền Vũ tinh huyết.' A Lân trong linh thú túi kích động nói.

Lý Thu Nhã hài lòng nhìn mọi người biểu cảm, chậm rãi giới thiệu:" Hoàng Cầm thảo chính là bát phẩm linh dược, lại mang đặc tính trung hoà, đối với luyện chế cao giai đan dược không gì có thể tốt hơn. Vạn kim khó cầu một gốc thảo này rao bán người lại chỉ muốn đổi lấy Thanh Tâm đan phẩm chất hoàn mỹ.

Cực phẩm Thanh Tâm đan?

Chung Ly tưởng mình nghe nhầm, Thanh Tâm đan tuy chỉ là lục phẩm đan dược nhưng luyện chế nó đến phẩm chất hoàn mỹ gần như là không thể. Nghe nói Thanh Tâm đan cực phẩm chính là có thể giúp tu sĩ dễ dàng tiến vào ngộ đạo.

Nàng gãi gãi đầu ngẫm nghĩ, tuy Thanh Tâm đan luyện chế đặc biệt khó nhưng nàng cha thân là thiên tài đan sư tất nhiên đã từng thử thách qua. Trong nhẫn trữ vật nàng từ lâu vẫn luôn có một lọ Thanh Tâm đan chưa từng chạm đến. Lúc này đưa thần thức vào rà quét liền phát hiện đan dược tuy không phải là cực phẩm nhưng phẩm chất cũng đã đạt đến thượng phẩm. Số lượng không nhiều chỉ có ba viên.

Đến khi nhìn thấy hắc giấy trôi nổi trước mặt, nàng mắt hơi ám.

...

Trong khách quý thất số bốn mươi, một người kim đan kỳ nữ tu căng thẳng lược bỏ. Nàng trước mặt hiện ra vô số hắc giấy, mỗi một thông tin bên trong đều nhanh chóng lướt qua.

" Vẫn không có Thanh Tâm tốt phẩm chất sao?" Bên cạnh nam tu sắc mặt tiều tuỵ ấn đường tăm tối.

Nữ tu nghe vậy càng nhanh hơn tốc độ, bỗng nàng dừng lại trước một tờ giấy. Hai mắt mở to nhìn người bên cạnh:" Phu quân, chúng ta có đường ra."

Nam tu cũng vui mừng vội vàng xem hắc giấy lời nhắn. Bên trên dòng chữ vàng kim toả sáng, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm.

Cực phẩm không có, thượng phẩm nhưng có thể bàn bạc.

" Tìm lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện thượng phẩm Thanh Tâm đan. Không biết là vị đan sư nào nguyện ý trao đổi." Nam tu thở dài nhưng kích động trong mắt như thế nào cũng giấu không được.

...

Đấu giá thất của Chung Ly bị gõ vang, Châu Vĩ Ngân hơi nhướng mày cuối cùng chạm vào cơ quan trên tay ghế, cửa liền bật mở.

Xuất hiện là đấu giá hội nhân viên, trên tay bê một hộp ngọc. Chung Ly trước ánh mắt của vài người cũng lấy ra một lọ đan dược đưa đến.

Giám định sư nhận lấy liền trực tiếp kiểm tra, xác định đấy đúng là thượng phẩm Thanh Tâm đan mới nhìn nữ tu trước mặt với ánh mắt kinh dị.

Người rời khỏi, Kiều Sơ Oanh liền cất tiếng hỏi:" A Ly thực sự có cực phẩm Thanh Tâm đan?"

Chung Ly lắc đầu: " Phẩm chất kém một chút, là ta thân thiết người tặng lại."

Kiều Sơ Oanh khuôn mặt thả lỏng, ra là vậy nếu Chung muội muội còn có thể luyện chế đan dược vậy thực quá làm các nàng mặt già hổ thẹn.

...

Bên kia đôi vợ chồng nhận được trao đổi liền phát hiện bên trong là hai viên thượng phẩm Thanh Tâm đan.

" Này, thực quá hào phóng." Nữ tu nghẹn ngào nói.

...

Lợi ích trao đổi, đổi lấy Hoàng Cầm thảo cũng là cơ duyên một mặt của nàng, bỏ ra hai viên lục phẩm đan dược, không lỗ.

Chung Ly bình thản tiếp thu ánh mắt của ba người, nhận từ Kiều Sơ Oanh một nắm hạt dưa tiếp tục chú tâm đấu giá hội.

Người bên cạnh đều hiểu rõ Chung Ly xuất thân, cho dù ngạc nhiên cũng không cảm thấy có gì bất thường.

" Các vị khách quý có từng nghe qua truyền thuyết về Huyền Vũ?" Lý Thu Nhã vừa cất tiếng, bên dưới người trực tiếp phát điên. Đến khi vài vị Kim Đan kỳ cường giả đè xuống uy áp mới khiến đám đông bình tĩnh lại.

" Đến rồi." Bùi Thải thả xuống một nắm vỏ hạt dưa tiếp tục lắng nghe. Hắn từ đầu trạng thái bất ngờ, không thể tin tưởng đã chuyển thành tâm thái bình thản xem diễn, liền học Chung Ly bên cạnh cắn hạt dưa bình luận.

" Huyền Vũ xuất thế tại Đông Khơi thành hẳn các vị ít nhiều đều đã nghe qua. Chúng ta Đông vực lại ra thần thú, đây chính là khí vận cùng vinh quang."

" Thu Nhã sẽ không nhiều lời nữa, mời các vị cùng chiêm ngưỡng vật này."

Trung tâm đài, trước không khí đè nén dần xuất hiện một đồ vật. Mai rùa chỉ to bằng nửa người trưởng thành, toàn thân đen tuyền nhưng vẫn toả ra uy áp kinh người thuộc về cao quý giống loài.

" Mai lưng Huyền Vũ, trí bảo phòng ngự, dưới hoá thần...vô địch."

Đồ vật này thuộc về Đông vực, Tam vực tất nhiên đỏ mắt.

Chung Ly nhìn chằm chằm hắc mai bỗng nhiên thở dài, như thế nào tranh?

" Hoàng tộc không muốn nó sao?" Nàng nhìn Châu Vĩ Ngân rò hỏi.

Nếu thần bảo rơi vào tay tứ đại gia tộc, không phải sẽ uy hiếp địa vị của hoàng gia?

" Nếu không có hoàng tộc, mai rùa là không thể lấy đi nổi. Biến nó về hình dạng này, đã bỏ vào không ít." Châu Vĩ Ngân đáp.

Chung Ly đã hiểu, Huyền Vũ giáp lưng này chắc chắn phải thuộc về hoàng tộc. Nếu không, Đông vực yên ổn ngày tháng sẽ không còn.

" Vậy mục đích của đại gia là gì?" Nàng hỏi thêm.

Kiều Sơ Oanh gõ đầu nàng:" Ngày ấy ở trên lưng rùa, ngươi không phải đã biết, còn cùng chúng ta giả ngốc?"

"..." Ta thực sự không biết, giả ngốc gì đó, sao có thể.

Nhìn nàng ngây ra biểu cảm, Kiều Sơ Oanh mở to mắt hỏi:" Thực sự không biết."

Thấy tiểu cô nương ngơ ngác gật đầu, Kiều Sơ Oanh liền nói:" Ngày ấy không còn đáng giá đồ vật nào khác sao?"

Chung Ly ngẫm nghĩ, nàng nhổ cây tìm kiếm tinh huyết liền bị nguyên anh kỳ đánh chạy. Lúc sau rơi xuống biển lại được thành chủ vớt lên trực tiếp đưa về đất liền, thực sự không biết được nguyên anh kỳ cường giả hành động lúc sau.

Chả nhẽ là gốc cây kia? Không phải nói nhổ ra liền sẽ chết sao?

' Tứ gia này vẫn còn chút thủ đoạn.' A Lân truyền âm.

Nói như vậy gốc cây cơm cháy kia là tồn tại, tuy không thể sánh bằng mai rùa nhưng nếu xếp hạng nó trong thang điểm linh dược, cửu giai đã tới.

" Gốc cây đó không thể sử dụng." Nàng nghiêm túc nhìn Châu gia hai người.

" Vì sao?" Châu Vĩ Ngân híp mắt nhìn nàng.

" Châu thiếu chủ có thể thử nghĩ, trên đời có sinh vật nào không biết oán hận? Hơn nữa gốc cây này lại mọc ra từ tâm thần thú!"

Tử Đằng sớm đã nói cho nàng, linh thực này chính là ôm hết thần thú oán giận. Đám xà yêu trên cây từ hiền lành hoá hung ác chính là bị ảnh hưởng từ ác niệm.

" Bà bà nhất định sẽ không buông tay bảo vật." Kiều Sơ Oanh nhìn sắc mặt phu quân lẩm bẩm.

Nguyên Anh kỳ cường giả không biết sao? Có lẽ đoán được, cũng có lẽ là căn bản không để ý. Hoá Thần cơ hội, ai lại có thể buông tay nhường kẻ khác. Nếu hoàng tộc không tranh lấy mai rùa, có lẽ gốc linh vật này sẽ dùng mọi thủ đoạn bắt lấy. Nhưng dù sao làm người cũng không thể quá đáng, một khí kích động các phe phái, hoàng tộc cũng không thể yên ổn quản lý cả Đông vực.

" Mười triệu linh thạch." Âm thanh không cảm xúc cất lên cũng kéo về suy nghĩ của vài người.

Mai rùa không có chủ nhân, tự nhiên sẽ dùng tiền tài tranh giành. Nhưng lần này đại thế lực cùng nguyên anh kỳ tu sĩ lại chậm chạp không tiếp tục ra giá. Cuối cùng khi con số chạm đến mười triệu, một người lên tiếng cũng không còn.

Mười triệu này, là tứ đại gia tộc chấp nhận cái giá, cũng buông tay nhìn hoàng thất ôm đi bảo vật.

" Ra giá là hoàng tộc người?" Bùi Thải lên tiếng.

Châu Vĩ Thành gật đầu.

Lý Thu Nhã tươi cười hoàn mỹ, hướng tay về cao nhất gian phòng chúc mừng. Sau lại hít vào một hơi giữ nguyên tư thế.

" Cuối cùng vật phẩm, hy vọng đại gia bình tĩnh quan sát. Thu Nhã miếng cơm này có thể giữ được hay không là phụ thuộc vào các vị." Nàng hơi chút hóm hỉnh nói.

" Mọc lên từ tâm thần thú, một gốc cây cửu giai linh thảo. Trờ thành hàng đầu đại lục cường giả, một tia cơ duyên vạn nhân tranh giành."

Giữa trung tâm từ từ nhấc lên một gốc cây to lớn, màu sắc thân cây đã có chút phai nhạt so với lúc đầu Chung Ly chứng kiến.

Nàng hơi xoa mũi, mùi máu tươi ngập tràn đại điện, kèm theo còn có sát ý như có như không.

" Sẽ không có kẻ gây chuyện chứ?" Tần Xuyên thắc mắc đảo qua nhìn đấu giá hội thủ vệ.

" Phía trước đấu giá mai rùa vẫn yên ổn, sẽ không xảy vấn đề. Nếu không hoàng tộc mặt mũi đều ném." Cảnh Bác Văn trầm tư nói. Nhưng lúc sau hắn cũng không ngờ bản thân đã bị vả mặt nhanh như vậy.

Tần Xuyên gật đầu, cơ thể trạng thái lại vẫn không hề thả lỏng. Người không biết tự đề phòng, chết lúc nào không hay.

" Một triệu linh thạch." Lần này không cần Lý Thu Nhã ra cái giá cơ sở, nguyên anh kỳ cường giả đã trực tiếp lên tiếng.

" Hừ, hai triệu linh thạch."

" Năm triệu..."

" Mười triệu linh thạch."

Giá cả đã vượt qua mai rùa, phía trước vì hoàng tộc chú định sở hữu các gia liền buông tay. Lúc này lại khác, khuynh gia bại sản đổi về một hoá thần, cho dù điên cuồng lại cũng không sai.

" Hai mươi triệu." Châu gia bà bà vỗ mạnh vào tay ghế.

Trên đài Lý Thu Nhã hai mắt sáng rỡ, hai chân rảo bước tiến lại gần gốc cây, muốn tiếp tục tăng thêm nhiệt tình cho đấu giá hội.

Nàng đế giày chỉ còn cách gốc cây nửa bước, một ánh lửa bùng lên. Trước sự ngỡ ngàng của quan khách, ngọn lửa nhanh chóng nuốt lấy nữ đấu giá sư.

" Mau bảo vệ linh vật." Nguyên Anh kỳ pháp thuật lao vun vút tới, lại đều giữa trừng bị cắn nuốt.

Ai cũng không thể tin vào mắt tình hình...

Một giây trước còn là yên bình đấu giá hội, một giây sau nền đất nổ tung, kéo theo không ít áo bào đen tu sĩ vào biển lửa.

Trận pháp bảo vệ đấu giá thất vỡ vụn, quét đến còn có sóng nhiệt.

Âm thanh nổ lớn liên tiếp hiện lên, khói bụi mờ mịt đã che chắn toàn bộ tầm nhìn.

Chung Ly ngực buồn buồn, ho một tiếng máu tươi liền chậm chạp rời khỏi khoé miệng.

Nóc đại điện cũng đã bị nổ tung, phía trên là nguyên anh kỳ tu sĩ đang đấu pháp.

" Hoàng thất người đâu?" Nàng khó khăn lăn lộn tìm kiếm đồng bạn.

Uy áp phía trên giống như tấm lưới khổng lồ, đè ép xuống mặt đất khiến người hít thở không thông.

Đá vụn một góc bị đạp bay ra ngoài, kèm theo là giọng nói lo lắng:

" Phu nhân còn ổn?"

Châu Vĩ Ngân ôm lấy Kiều Sơ Oanh cẩn thận kiểm tra thương thế. Thấy đạo lữ sắc mặt tái mét, hai mắt nhắm nghiền liền lập tức hoảng hốt.

Chung Ly lăn đến bên cạnh hai người, cẩn thận chờ đợi. Nguyên Anh kỳ đấu pháp thi thoảng rơi xuống, đất cát liền lập tức càng thêm mù mịt, mùi máu tươi gay mũi bao trùm không khí.

Bùi Thải cuộn tròn trong sau cánh cửa cũng từ từ bò dậy, hắn bị đánh đến không xa. Phát hiện bóng dáng đồng bạn liền khó khăn từng bước từng bước lết tới.

Chung Ly tóm lấy bàn tay đang vươn ra của hắn kéo trở về.

Bùi Thải nằm ngửa ra đất hổn hển thở, sống lưng làm như thế nào cũng không thể vươn lên.

" E rằng xương sống đã gãy, trước tiên giúp ngươi nối xương." Chung Ly đánh giá thương thế nói.

Bùi Thải nuốt xuống sinh cốt đan, cắn chặt răng nhịn đau. Mồ hôi ướt đẫm thân trên mới khó khăn lắm tạm thời cố định xương sống.

Ở bên cạnh Kiều Sơ Oanh cũng tĩnh lặng trong lòng Châu Vĩ Ngân, hai tay đau đớn ôm lấy bụng.

Chung Ly phát hiện nàng cử động nhỏ liền mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Kiều tỷ tỷ, lời muốn ra khỏi cổ họng liền nghẹn lại.

Kiều Sơ Oanh bỗng bật khóc, nước mắt lăn dài trên má rơi vào mu bàn tay nàng phu quân.

Châu Vĩ Thành đỏ hoe hai mắt nhìn đạo lữ:" Đừng sợ Sơ Oanh, có ta ở đây."

Chung Ly nhìn xuyên qua làn cát bụi dày đặc, nắm tay siết chặt. Trong đôi mắt loé lên tia sáng rồi vụt tắt.

Kiều Sơ Oanh mang thai, đứa bé...đã không thể giữ được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.