" Ngực thật đau!" Chung Ly ngã ra đất hổn hển nói. 
Thấp một chút nữa thôi đan điền nàng liền muốn phế bỏ. 
——— 
Một tuần trôi qua... 
Nữ tu thay pháp y màu hồng nhạt đứng trước cửa di phủ. Bên trong ngoại trừ tượng sáp thì chính là đã mất hết linh khí pháp bảo, lợi ích kiếm được chỉ có một rương linh thạch cùng một tân sát chiêu. 
" Bỏ phí một tuần, không biết trung tâm di phủ đã rộn ràng đến mức nào!" Chung Ly nhìn hắc kiếm thở dài. 
" Truyền tải nhiều công đức như vậy ta không tin một tia ngươi cũng không lưu lại." 
Hắc kiếm nghe hiểu liền hơi rung động coi như đáp trả. 
Chung Ly bật cười: 
" Trước mắt chưa cần ngươi nhả ra, nhanh một chút cùng ta luyện ra lôi kiếm mang, nơi này nguy hiểm không phải ít." Tu vi nàng mới bảy tầng, ba tầng kiếm khí hẳn chính là giới hạn. Nhưng nàng lại không tin cái gọi là giới hạn bất di bất dịch này. Con người sao, phải không ngừng đột phá, thoả mãn với một thành tự nhỏ nhoi hoá ra lại chỉ tự biến bản thân thành ếch ngồi đáy giếng. 
Đang thẫn thờ nhìn sa mạc rộng lớn, đột nhiên có đồ vật đột nhiên lao ra từ nền cát. 
Chung Ly môi hơi giương, nhảy lên lưng bọ cạp đen yên ổn ngồi. 
" Không uổng công nhét cho ngươi nhiều đan dược như vậy, ta còn đang nghĩ ngươi biến mất liền giải quyết như thế nào đâu." Vừa nói vừa vỗ vỗ đầu bọ cạp. 
Nó thân hình run, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-di/3384170/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.