Không giết người này tai hoạ sẽ mọc thành cụm, nàng đã không còn là kẻ mềm lòng ngu ngốc. 
Hồng Hoan cảm nhận trước cổ lạnh buốt, hai mắt trọn tròn còn chưa kịp một lần nữa cất thành tiếng đã biến thành một cái xác không đầu. 
Tần Xuyên ngồi xổm xuống, lau đi vết máu trên kiếm, khuôn mặt lạnh nhạt thu đi toàn bộ đồ vật của nữ tu. Đến khi hai con rối vô hồn bị ném ra, nàng để chúng nằm xuống bên cạnh Hồng Hoan, khởi động một lá hoả phù liền thiêu đốt sạch sẽ. 
Quay trở về vị trí của Bùi Đoạn Nam, Tần Xuyên lôi ra một đống đan dược trong túi trữ vật của Hợp Hoan tông nữ tu, chọn lựa một hồi mới quyết định cho nam tu này nuốt xuống. 
Bùi Đoạn Nam cảm tạ ân nhân trước mắt, một chút cũng không sợ hãi tiếp nhận. 
Thời gian chạy qua vừa đủ nửa giờ, hắn đã có thể lấy về bản thân sức lực. Mở mắt ra nhìn nữ tu trước mắt, Bùi Đoạn Nam có chút nói lắp: 
" Cảm tạ...đạo hữu đã ra tay cứu...giúp tại hạ." 
Tần Xuyên nhíu mày nhìn hắn, chẳng hề để ý đáp: 
" Không sao, ta cần tìm một người am hiểu tình hình bí cảnh, lựa chọn giúp ngươi là do ta biết ngươi là Tư Không môn người." 
Nói xong nàng lại trầm tư, bí cảnh từ lúc nàng thoát khỏi rừng rậm kia chính là chỉ có sa mạc, rốt cuộc những gì người đi trước truyền lại có còn chính xác? 
Bùi Đoạn Nam ngại ngùng trả lời: 
" Ân cứu giúp không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-di/3375756/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.