Chung Ly thẳng thắn sống lưng đi lại, mũ áo choàng sớm đã nghe lời tháo xuống. Nàng gặp phải ánh mắt người nào cũng liền lập tức mỉm cười. Có thể nói rằng đoá hoa thân thiện của Thanh Hà đã nở rộ. 
Thấy nàng thản nhiên không chút e ngại, đánh giá đệ tử lập tức lảng tránh, chỉ có vài vị cảm thấy thú vị liền vẫn tiếp tục đối mắt. 
" Trông ngươi một chút cũng không giống kiếm tu." 
Đột nhiên Hoắc Kiến nói chuyện, Chung Ly mỉm cười liền lập tức tan rã. 
" Ngươi không thấy ta mang sau lưng đeo là thứ gì sao?" Người này uổng có một khuôn mặt sáng láng nhưng không ngờ lại là một kẻ mắt mù. 
Hoắc Kiến lắc đầu nói tiếp: 
" Không phải, là phong thái đi, kiếm tu sẽ không giống như ngươi..." 
" Không giống như ta? Xinh đẹp, hoa gặp hoa nở có thể trách ta sao? Ai cho ngươi suy nghĩ rằng kiếm tu phải giống như vậy: lạnh nhạt, kỳ dị? 
Hoắc Kiến chỉ nhìn nàng không tiếp tục nói chuyện. 
" Đạo bất đồng, hà cớ phải cố đánh đổ nhau!" 
" Đạo?" 
" Con đường ngươi tu luyện ắt phải có thứ này!" Chung Ly lắc đầu vượt trước hắn. Hai người vì bất đồng quan điểm tranh luận đã tụt lại phía sau một đoạn. 
Nàng vượt lên đi song song với Tần Xuyên, nàng ấy chỉ cho nàng một ánh mắt đầy thâm ý rồi quay đi. 
"???" 
Tần Nhiễm phía trước dẫn đường đã dừng lại, sau đó hẳn ôn hoà cất tiếng: 
" Đã đến nơi." 
Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-di/3322736/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.