Nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Chung Ly, Khang Nhược buồn bã vô cùng. 
" Cầu tỷ tỷ bình an." 
Chán nản đi lại một lát, nàng mới nhớ đến thân thiết hàng xóm, hắn đã bế quan được gần một năm. 
" Không biết Trần Cảnh có đã xuất quan, hắn bị thương trở về chưa từng rời khỏi động phủ." 
Luyện khí đệ tử bế quan thời gian không thể một lần quá lâu nhưng liên tiếp bế quan lại tương đối thường thấy. 
Chạy chậm về Trần Cảnh động phủ, Khang Nhược xác định rằng sẽ như mọi khi chờ đợi một lát liền rời khỏi. Nhưng lần này nàng chỉ mới vươn ra đầu đã bắt vừa vặn bóng người xuất quan. 
Trần Cảnh cũng trông thấy Khang Nhược liền bước nhanh đến. Đến khi cách nàng chỉ còn ba bước chân hắn liền chắp tay cúi người: 
" Cảm tạ sư muội ơn cứu giúp." 
" Sư huynh, cứu ngươi không phải ta, mà là Chung sư tỷ Minh Duyệt phong. Đó mới là người sư huynh nên cảm tạ." 
" Sư muội khiêm tốn, nếu không có sư muội, Chung sư thúc sẽ không tiện tay vớt theo ta." 
Khang Nhược hơi phồng má lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị lời tiếp theo của Trần Cảnh làm cho giật mình. 
" Ta biết kẻ giết Vệ Ung là ai! Hắn chính là kẻ chiến đấu với ta tại Vạc Chân Khu, danh xưng chỉ một chữ: Hạt." Trần Cảnh không ra ngoài nhưng lại có truyền tin điểu, cho dù bế quan thì sóng gió trong tông môn hắn đều nắm rõ. 
" Nhưng ta không có chứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-di/3318570/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.