Chương trước
Chương sau
Nhóm người yên lặng rất lâu, Tạ Ngọc thở dài đánh vỡ trầm lặng không khí:

" Phía sau, tông môn người còn phát hiện mật thất của Điền gia chủ chứa rất nhiều xác chết phụ nữ, có rất nhiều người không đến từ Linh Lung trấn."

Chung Ly nghe được ngồi thẳng dậy, suy tư một lát rồi hỏi:

" Họ có xuất hiện dấu hiệu trúng cổ?"

Tạ Ngọc bất ngờ nghe nàng hỏi sau đó gật đầu:

" Từng người trên cơ thể đều nuôi cổ, cho dù biến thành xác khô cổ trùng cũng không thoát ra ngoài!"

Chung Ly thấy được lời khẳng định liền thở dài:

" Ta biết các nàng đến từ đâu, Ứng Nguyệt ngươi nhớ pháp thuyền rơi xuống lần đó, họ đều là trưởng thuyền thiếp thất." Lần đó Hắc gia thiếp thất đột nhiên mất tích cuối cùng cũng đã có lời giải đáp.

" A, tất nhiên ta nhớ, nhưng sao họ có thể xuất hiện ở Linh Lung trấn, cách nhau quá xa."

" Ta biết người đưa họ vào mồi lửa là ai, nàng ta tên...Tương Dao. Người luôn miệng chứng tỏ mình vô tội nhất thực ra mới chính là kẻ nhẫn tâm." Dẫn theo vô tội người cùng mình chôn vùi, chảy Điền gia huyết đều đáng sợ.

" Người này đã chết!" Tạ Ngọc khẳng định.

" Đúng vậy, cái tên này thực sự cũng không đáng để nhắc đến một lần nữa."

" Nhưng ta nghĩ còn một cái tên ngươi sẽ muốn biết tới." Tạ Ngọc mỉm cười nói chuyện.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu Chung Ly.

" Là A Nhược sao?" Chung Ly chống cằm suy nghĩ.

" Tạ Ngọc, ngươi hẳn đã dẫn tiểu cô nương tiến vào tông môn."

...

———



Chát....

" Ngu xuẩn, giao cho ngươi chút việc ngươi cũng có thể lập tức làm hỏng." Nhạc Tuế Viện tức giận, tay trái vì dùng lực mạnh có chút đỏ lên.

Vệ Ung khuôn mặt bị đánh đến đau rát cắn răng quỳ xuống:

" Là sư đệ bất cẩn, xin sư tỷ cho ta cơ hội chuộc tội!"

" Hừ, tông môn đã bắt đầu cử người điều tra, ngươi tốt nhất nên biết mình phải làm gì!"

Nói xong Nhạc Tuế Viện liền quay người rời khỏi để lại Vệ Ung quỳ rạp trên đất. Trong mắt kẻ này cuồn cuộn lửa giận, nắm tay nổi đầy gân xanh, cuối cùng hắn hung ác đạp đổ ghế dựa rồi lầm bầm:

" Các ngươi chờ đấy cho ta, đều là một lũ tiện nhân!"

———

Thời gian trôi qua vội vã, chớt mắt đã là ba ngày sau, cũng đã đến lúc tông môn sẽ cho Khang Nhược một cách giải quyết thích đáng.

Hai kẻ phá hoại dược điền đã bị bắt lại, bọn chúng đồng ý chi trả nàng tổn thất nhưng nhất quyết phủ định có người đứng sau sai bảo.

" Là do chúng ta có tư thù cho nên mới lên kế hoạch trả thù ngươi."

Khang Nhược lạnh nhạt nhìn hai kẻ trước mắt, tu vi bình thường, tướng mạo bình thường. Chính là kiểu người thường thấy nhất ở ngoại môn và nàng có thể khẳng định không hề quen biết bọn chúng.

" Chúng ta có tư thù gì?" Khang Nhược chầm chậm hỏi, hai mắt quan sát kỹ từng biểu cảm của hai người này.

" Hừ, còn có thể là vì thứ gì, chính là vì tài nguyên tu luyện. Ngươi có quyền chăm sóc cả một dược vườn, nguyệt ngân hàng tháng đều không thiếu. Còn chúng ta có gì? Thật không công bằng!" Tên có vẻ nhỏ tuổi hơn phẫn uất đáp.

Khang Nhược lắc đầu nhìn về vị sư huynh giao nhiệm vụ của Sự Vụ đường:

" Bọn hắn đã quyết tâm không khai ra chủ mưu, sư muội cũng không còn gì để nói. Sư huynh xử phạt theo tông môn luật lệ liền hảo."

Vị sư huynh này cũng chính là người tiếp nhận lời khai của nàng và Trần Cảnh. Lúc này hắn gật đầu, phía sau người liền dẫn đi hai tặc tử, chắc hẳn bọn chúng sẽ được đưa tới Hình Đường bộ.

Khang Nhược mang theo tâm trạng chán nản trở về động phủ. Đi qua Trần Cảnh nơi luyện kiếm không thấy bóng dáng cầm kiếm mọi khi liền có chút bất ngờ. Người này hôm nay vậy mà lại không tu luyện. Tò mò nàng liền tiến gần đến cửa quan sát, xung quanh cây cối tĩnh lặng, chim chóc mọi khi hay xuất hiện nay đều cũng không thấy bóng dáng.

" Chẳng nhẽ tiểu ca đã đi vắng."

Thấy thực sự không có ai ở nhà nàng liền nhún vai rời khỏi nhưng mới đi được ba bước liền dừng lại.

Trái tim chợt đập mạnh vội nhặt lên lệnh bài dưới chân xem xét.

Trên tay nàng là ngoại môn đệ tử vật bất ly thân, tượng trưng cho tông môn đệ tử thân phận, không thể làm giả. Thứ này xuất phát từ ai xem chữ khắc trên lệnh bài liền rõ mười mươi. Lúc này hai chữ Vệ Ung phản chiếu rõ ràng trong mắt Khang Nhược cùng với lửa giận dần được tích tụ.

" Vệ Ung là hắn, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây!"

Siết chặt lệnh bài, cơn giận ngày một lớn nàng liền cắm thẳng thứ này xuống đất. Lệnh bài một nửa bị chôn dưới nền đất chỉ vẻn vẹn lộ ra một chữ "Vệ".

Khang Nhược đùng đùng chạy trở về mình động phủ, trước cửa không biết từ khi nào đã dán một bức thư, nàng kìm nén khó thở vội mở ra xem. Bên trong lời nhắn không nhiều chỉ có bảy chữ:

" Hẹn ngươi ở Vạc Chân khu - Vệ."

Kẻ này quá càn rỡ, đây là đang trắng trợn uy hiếp nàng?



" Trần Cảnh thực sự đang ở đâu, hắn sao có thể bị Vệ Ung bắt đi."

Vệ Ung tu vi cho dù đã ở luyện khí sáu tầng nhưng Trần Cảnh sao có thể kém, hắn từ lâu cũng đã đột phá luyện khí năm tầng.

Trở vào động phủ, Khang Nhược lo lắng đi lại xung quanh, trong miệng toàn những lời lẩm bẩm rồi lại tự mình phủ quyết:

" Ta nên đến gặp họ Vệ không?"

" Không thể, quá nguy hiểm. Cho dù trong tông môn không cho phép tàn sát nhưng Vạc Chân khu từ lâu đã là nơi giải quyết ân oán. Chỉ cần không ra mạng người tông môn sẽ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua."

" A, tại sao trong Thanh Hà lại có một nơi như vậy. Thực sự là để đệ tử không hậm hực đến phát điên sao?"

" Trần Cảnh, phải làm sao đây? Ta cần đi tìm kiếm hắn nhưng ta tu vi kém cỏi. Đến nơi đó chính là đi tìm chết."

Đang lúc phân vân lo sợ thì một chỉ linh điểu vẫy cánh hạ xuống nàng động phủ kết giới. Thấy bên ngoài có động tĩnh, Khang Nhược liền mở ra kết giới ra ngoài xem xét.

Linh điểu nhìn thấy nàng liền lao đến thả xuống một mảnh vải nhuốm máu. Nó không nói chuyện nhưng lại nhân tính vô cùng, ánh mắt của nó nhìn về phía mảnh vải sau đó lại nhìn nàng đầy cầu xin.

" Ngươi nói chuyện, lần trước không phải vẫn nói được. Ngươi chủ nhân đang ở nơi nào?"

Điểu nhân tính lắc lắc đầu sau đó phất cánh chỉ về một phía.

" Đó là phía đông ngoại môn, là Vạc Chân khu sao?"

Thấy điểu gật đầu, Khang Nhược liền mím môi. Nhặt lên nhuốm máu vải vụn đấu tranh tâm lý rất lâu cuối cùng vẫn gật đầu theo sau linh điểu.

Vạc Chân Khu nằm ở nơi tiếp giáp ngoại môn và nội môn nhưng lại không có phân cách. Nơi này địa thế hiểm trở, tông môn quản lý vòng đặc biệt chừa lại khu vực này. Cho nên tông môn đệ tử nếu có ân oán thì nơi tốt nhất để giải quyết chính là ở đây. Nàng sớm đã nghe nói đến nó nhưng tất nhiên sẽ không dại dột tiến vào. Có thể trực tiếp giải quyết tư thù không phải rất tốt, ít nhất tính mạng ngươi sẽ được đảm bảo. Nếu không có nơi này, ganh ghét cùng hận thù chồng chất, ra khỏi tông không còn người quản, ắt sẽ không đơn giản chỉ là thủ đoạn nhỏ nhặt.

Khang Nhược lúc này một mạch đuổi theo linh điểu vượt qua vô số kiến trúc. Vạc Chân Khu cách nàng động phủ quãng đường là một phần ba ngoại môn, cho nên khi xuất hiện ở nơi này, mặt trời đã lên đến đỉnh.

Linh điểu sốt ruột dẫn đường cho nàng, nó chỉ hận không thể trực tiếp cắp theo Khang Nhược sớm một chút đến đây.

Khang Nhược nhìn xung quanh vết tích tàn phá, đánh nhau quả thực hung, cây cối cùng đá vụn rải rác khắp nơi. Nhưng đến một bóng người cũng không thấy.

Nàng cẩn thận lật lên tàn tích tìm kiếm dấu vết khả nghi, có vẻ như chiến trường đã được rời đi ngày một xa. Vết đánh nhau kéo dài liên miên dẫn thẳng về phía trung tâm Vạc Chân khu.

Tóm theo linh điểu, Khang Nhược ẩn mình lần theo dấu vết. Đi không bao xa nàng đã thấy một ngón tay cháy khét trên mặt đất, sắc mặc đột nhiên chuyển trắng...Tàn nhẫn như vậy sao?

Tim đập ngày một nhanh, chân cũng tăng tốc một mạch lần theo dấu vết có lẽ do Trần Cảnh để lại.

Đang lúc độ cao cảnh giác, điểu trong tay đột nhiên kêu lên một tiếng rồi dẫn đầu bay khỏi. Khang Nhược tay không kịp bắt lấy linh điểu, nó đã biến mất sau tán cây. Nàng dừng lại thở hổn hển, phía sau lưng chợt như bị kim chích, cảm giác như có ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng!!!

Mồ hôi lạnh phủ kín lưng, trong lòng căng thẳng tột độ, Khang Nhược run rẩy cầm vũ khí trong tay quan sát xung quanh. Nhìn góc độ nào trong tầm mắt cảnh vật cũng đều yên ắng đến lạ thường, hoàn toàn không có dấu tích kỳ lạ.

Khang Nhược cắn răng quyết định khiến mình trước hết thoát khỏi thế bị động vì vậy xác định phương hướng linh điểu vụt mất ban nãy chạy theo. Bên cạnh cảnh vật liên tục lùi lại nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không hề biến mất. Bên chân đột nhiên xuất hiện một cái hố, không kịp tránh khỏi Khang Nhược mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất.

Càng kỳ lạ hơn là khi nàng cố gắn đứng dậy xem xét thì dưới đất căn bản không hề có cái hố nào.

Mím chặt môi mặc kệ trên người bụi bặm, Khang Nhược tiếp tục chạy, đến khi không thể tiếp tục chạy nữa mới dừng lại. Trước mặt nàng lúc này là một người nam tử đang quay lưng lại, kiểu tóc đến trang phục đều rất giống Trần Cảnh nhưng Khang Nhược trực giác mách bảo khiến nàng chỉ đứng yên tại chỗ mà không tiến đến kêu gọi.

Người đó như không phát hiện nàng tiến đến vẫn bình thản đứng thẳng, tay phải cầm kiếm giữ nguyên một tư thế buông xuôi.

Khang Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt, cuối cùng vẫn cắn răng tiến lại gần.



Trái tim đập ngày một nhanh đến khi chỉ cách vài bước chân, "Trần Cảnh" đột ngột quay người lại.

"A a a..."

Khang Nhược hai mắt mở lớn, hốc mắt vì hoảng sợ mà đỏ lên, trong miệng âm thanh sợ hãi không thể kìm lại.

....

———

" Chung Ly, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?" Ứng Nguyệt bưng trà đặt trước mặt nàng.

" Ngoại môn có một nơi rèn luyện rất tốt, ta trước mắt quyết định tiến đến nơi đó tu luyện." Chung Ly ôm trà nhìn chằm chằm lá trà trôi lơ lửng trong nước.

" Ngoại môn rèn luyện tháp sao, ta đã từng tiến vào một lần, muốn nghe ta chia sẻ sao?" Doãn Ứng Nguyệt lấy ra một hộp bánh đặt lên bàn làm điểm tâm.

Chung Ly gật đầu:

" Giới thiệu một chút đi Doãn đại tiểu thư."

Ứng Nguyệt khoé miệng cười nhẹ, hai mắt toả sáng nhìn nàng:

" Đây là một nơi thú vị, nơi đây thiết kế chỉ dành cho luyện khí kỳ đệ tử."

"Gọi là tháp tất nhiên sẽ chia thành nhiều tầng, mỗi lần vượt ải sẽ tiến lên một tầng. Thứ ngươi gặp phải đều là ảo cảnh nhưng lại chân thật vô cùng, đau đớn cảm giác cũng là thật. Cho nên A Ly phải thật cẩn thận."

Rời khỏi tiểu viện của Ứng Nguyệt, Chung Ly liền trực tiếp di chuyển về hướng ngoại môn. Ngồi trên hạc giấy nhìn đủ màu sắc pháp bảo lướt qua, Chung Ly có một chút mắt thèm. Nàng đã luyện khí hậu kỳ có thể sử dụng pháp bảo phi hành nhưng bản thân ngủ say hai năm cho nên vẫn chưa có cơ hội ra ngoài mua sắm.

Hạc giấy tốc độ không nhanh nhưng rất ổn định, ra đến ngoại môn nàng liền hạ xuống.

Hai đệ tử canh gác đang nói chuyện say sưa, có người đi đến cũng không phát giác.

" A ta nghe nói Vân Vũ phong Tần Xuyên lại đột phá, hiện giờ đã luyện khí tám tầng rồi đâu. Còn có Hoắc Kiến Luyện Thần phong tu vi cũng không kém."

" Nhắc đến thế hệ mới thân truyền ta cảm thấy người nổi trội kể đều không hết. Tạ Ngọc Hoàng Hà phong không phải đã luyện khí chín tầng, trúc cơ cách không còn xa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.