Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, quán cà phê sân vườn nổi tiếng trong trấn.

Nơi đây vừa cà phê vừa thức uống cùng ăn sáng thực đơn đa dạng, tiếp viên nam nữ làm theo ca có đến hơn chục người nam nữ vừa chu đáo lại phục vụ nhiệt tình, thành thử khách đến ăn uống rất đông.

Võ An Nhiên trong đồng phục tiếp viên nam, áo thun cổ bẻ màu xanh lơ đóng thùng cùng quần tây đen.Bưng đồ ăn sáng cho khách.

"Đồ ăn sáng của chú đây, mời dùng a!" An Nhiên nở nụ cười niềm nở, đặt dĩa bò pit têt xuống mặt bàn.

"Cậu nhóc này, tôi không có gọi bò pit têt, tôi gọi bò kho bánh mì." ông khách dừng tay xem báo, trưng ra vẻ mặt khó chịu nhìn y.

"Ơ...nhưng lúc nãy chú rõ ràng gọi món này mà, làm sao đổi được?"

"Tôi không có gọi, cậu nghe lầm rồi, mau đổi món cho tôi."

"Thế nhưng không được, món này tính sao quý khách?" phần ăn sáng ở đây vô cùng đắt, một phần bằng cả hai ngày làm của nhân viên lựng đó, không đổi được đâu chú.

"Quản lí, quản lí đâu?" ông khách đột nhiên hét lên, khách khứa xung quanh đổ dồn chú ý, quản lí trong quầy lật đật chạy ra.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa quý khách?"

"Là cậu nhóc này, tôi gọi món bò kho bánh mì, lại đem bò pit têt ra còn nằng nặc nói tôi đã gọi, quyết không chịu đổi lại cho tôi, cách phục vụ vô ý thức như vậy tôi lần sau không đến quán này nữa, tính tiền cà phê cho tôi đi." ông khách tức giận đứng dậy, tay cái hùng hổ chỉ chỏ vào mặt An Nhiên.

Lần đầu tiên bị lâm vào tình cảnh này, bị người ta đổ oan, rõ ràng y không có nghe lầm mà, thân tâm hiện tại vô cùng khốn đốn.

"Ha ha, quý khách thông cảm, nhân viên này cậu ta mới vào làm, khó tránh sai sót, để tôi đổi món cho quý khách liền, còn cậu đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi người ta đi." quản lí cười cười nhìn ông ta, lại trừng mắt lớn giọng nhìn An Nhiên.

"Xin lỗi quý khách, là lỗi của tôi!" An Nhiên cúi đầu thấp giọng, trong lòng ấm ức vô cùng.

Hàn Tử Đằng ngồi uống cà phê ở trong phòng Vip nhìn ra, thu tất cả vào trong đáy mắt, ngoắt ngón tay gọi nữ phục vụ lại "cậu ta là ai, có hồ sơ vào làm không mà tuyển vậy?"



"Hơ.. dạ cậu ấy mới xin vào hôm qua, không có hồ sơ, nghe đâu nhà nghèo lắm, cha mẹ còn chết hết, ở với người cô ruột, quản lí thấy tội nên thu nhận a cậu chủ!"

"Hừ 'nghe đâu' chỉ là nói suông miệng, không biết lai lịch mà cũng nhận vào, đuổi đi."

"Hả, đuổi...đuổi đi sao?" Nữ nhân viên há hốc mồm rét lạnh, cậu chủ, tuyệt con đường mưu sinh của người ta, cậu ác nhơn ác đức vừa thôi á.

Tử Đằng mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài sân vườn, xoáy sâu đôi mắt lên thân ảnh của An Nhiên, cách một lớp kiếng trong suốt, bên trong nhìn ra thấy rất rõ bên ngoài, bên ngoài ngược lại không thấy được gì ở trong.

An Nhiên đang sắn tay săn quần ngồi phía sau phòng bếp rửa chén rửa ly, vô cùng nhiệt tình với công việc, ấy vậy mà quản lí đành đoạn nào mà vào tận nơi đuổi cậu ra ngoài.

"Quản lí à, chuyện lúc nãy sao, tôi xin lỗi, tôi lần sau sẽ không tái phạm nữa, đừng đuổi việc tôi tôi rất cần công việc này, quản lí!" An Nhiên nắm cánh tay quản lí trẻ kia cầu tình, không để thành tâm của y vào mắt, quản lí gạt tay y ra lắc đầu.

"Phục vụ thiếu linh động, quán không cần người như cậu." - "Đó là câu nói của cậu chủ tôi chỉ truyền đạt lại,mời cậu đi cho.Tiền lương hai ngày của cậu ra quầy thu ngân thanh toán sòng phẳng, mời!" quản lí đã nói đến độ này, An Nhiên không còn cách nào để ở lại, lấy hai chục ngàn hai ngày công, lũi thũi rời đi.

Mất việc kết quả y về nhà bị bà cô già chửi cho một chập, dượng về bắt y cởi áo nằm sấp ra nền đánh thêm một chập, quất đến người ngợm y tím bầm những lằn roi, cơm trưa cũng không được ăn, cứ thế y xách cặp đến trường.

An Nhiên xuống thẳng căn tin mua một ổ bánh mì thịt heo quay, cũng may y còn hai chục ngàn trong túi à nha, mua một ổ bánh mì thịt heo quay hai ngàn cũng còn mười tám ngàn hắc hắc.

"Đây bánh mì thịt của em nào gọi?"

"Của em thưa cô!" An Nhiên thọc tay vào túi quần móc ra một tờ giấy đưa cho cô bán hàng ánh mắt háo hức đứng đó đợi thối lại, cô bán hàng đã quát lớn:

"Ôi không, gì thế này, cậu đùa tôi à?" cô bán hàng vứt hai chục ngàn vào mặt y, y tròn mắt sững sờ, hai chục ngàn cư nhiên biến thành tờ giấy trong ghi đầy những dòng chữ nét chữ trẻ con, y lập tức hiểu ra ngay là cậu em họ của mình đã giở trò.

"Cậu học A mấy, tôi báo chuyện này lại với hiệu trưởng, cậu dám lường gạt ngay tại căn tin trường, cậu dám lường gạt cô bán hàng ngây thơ là tôi sao hả?" Cô bán hàng xừng xổ túm lấy cổ áo của y giữ chặt lại, tay kia giựt lấy ổ bánh mì trong tay y "thành phần cá biệt như cậu cần phải mời phụ huynh lên làm việc, grừ grừ!"

"Cô ơi, con không có ý lừa cô đâu, chắc tại con nhầm tiền ở túi quần ở nhà rồi, con trả cô ổ bánh mì còn nguyên chưa có ăn mà, mong cô bỏ qua, đừng báo với hiệu trưởng, xin cô đó cô ơi!".An Nhiên chắp tay năn nỉ, cô bán hàng chùng mặt xuống, buông tay khỏi cổ áo của y.



"Tha cho cậu lần này, tôi còn phát hiện ra một lần nữa, đừng trách tôi ác."

An Nhiên cám ơn rối rít, lững thững rời khỏi căn tin, mang bụng đói ọt ọt bước vào lớp học, ngồi xuống ghế, toàn thân run lên, vừa đau vừa đói, cứ thế ôm bụng nhịn qua hai tiết học.

Đến tiết thể dục hôm nay sân dưới giành chỗ để thi giải cầu lông đơn nam các khối, thế là A1 và A2 nhập lại làm một, nhảy bật hố cát, chạy bền mấy vòng sân vận động, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, không chịu đựng được nữa, An Nhiên đang chạy té sấp đất, một lần té này là không đứng lên được nữa.

"Này, tỉnh lại đi Nhiên!"

"Thầy ơi, An Nhiên ngất xỉu rồi thầy ơi!" học sinh hai lớp túm lại nhìn y, thầy giáo quát lớn:

"Các em khiêng bạn vào phòng y tế đi, mau lên!"

Đám bạn trong lớp xúm lại người vác tay người vác chân, vạt áo thể dục của y cứ thế bị kéo lên, lộ ra vùng eo trắng au in lằn mấy vệt roi tím rịm.

Tử Đằng thi đấu giải đơn nam của trường vừa xong, đang cất bước đến hội nhập với lớp, vừa vặn thấy cái cảnh kia đập vào tầm mắt, lông mày hắn nhíu lại sải chân bước đến chặn đường "bị nôn ngất rồi còn nhao lên xuống ai mà chịu nổi!" nói rồi hắn vòng tay bế ngang y lên kiểu như bế công chúa sải chân đem y về phòng y tế của trường đám học sinh rét lạnh nhìn theo.

"Hàn Tử Đằng, quan tâm đến học sinh lớp khác từ khi nào vậy?" - "Còn có hắn vóc người cao lớn như nam nhân trưởng thành, đôi tay tập gym hằng ngày thật là có lực à nha, bế một nam sinh mà cứ như bế thú cưng vậy đó, hắc hắc..." Đám học sinh A1 không ai bảo ai lật đật chạy theo hắn, thầy giáo cũng không cản nổi, quay nhìn học sinh A2.

"Được rồi, lớp trưởng cho cả lớp tiếp tục chạy bền thêm hai vòng sân vận động, tôi đến phòng y tế xem An Nhiên bị cái gì?" tiết của thầy mà học sinh bị ngất thầy cũng phải có trách nhiệm chớ.

Phòng y tế

Nữ bác sĩ nhìn Tử Đằng "cậu ta đói quá nên ngất đi, chắc nghiện game quên ăn trưa, cô cậu thanh niên bây giờ thật là hết nói nổi, qua nay mấy vụ như vầy rồi."

"Nghiện game ư?" Tử Đằng nhíu mày nửa tin nửa ngờ.

"Tử Đằng, em là học sinh gương mẫu, làm sao biết được trong đầu của những học sinh cá biệt này chứa gì, cha mẹ cho tiền đi học, không ăn để dành vào quán nét chơi game tốc độ cao, chẳng giống như em còn là học sinh đã biết kinh doanh hái ra tiền."

Tử Đằng đổ mồ hôi trán, hắn cũng muốn nói hắn không gương mẫu đến vậy đâu, tối tối vẫn thường chơi game tốc độ cao trên máy đó a...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.