"Thiệt không sợ? Khu trùm bao này ngày xưa cướp giựt người bị chết ở đây nhiều lắm!" Tử Đằng pha đèn sáng trưng phía trước, lại vẫn quay đầu về phía y mà nói, trong ánh đèn phản xạ vào ô cửa kiếng, gương mặt hắn lúc này có chút nhuốm sắc xanh, lởn vởn chập chờn như ánh lửa ma chơi xanh lè xanh lét khiến y nhìn mà ớn lạnh. 
"Hơ...đừng hù tôi, tối về sẽ không ngủ được." Y áp lòng bàn tay bịt mang tai, hai mắt nhắm nghiền toàn thân run lên bần bật.Thấy y sợ, Tử Đằng không dọa nữa, lấy trong túi quần ra cái thỏi sô cô la y tặng cho hắn ngày hôm qua, chỉ còn có nửa thỏi.Ngón tay hắn bóc vỏ,trong lòng hắn không khỏi cười thầm,hắn quả thật không ưa đồ ngọt,nhưng chẳng hiểu cớ làm sao,đứng trước mặt y,hắn không nỡ từ chối.Dù là một món quà đơn giản nhất,miễn là của y tặng,hắn căn bản đều muốn nhận. 
Loạt soạt...hắn mở vỏ kính, kề đến bên miệng của y,nhìn y bằng đáy mắt ôn nhu "cắn thử một miếng, xem có phải thật đắng không?" 
Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng "ưm!" Y nhăn mặt lại "quả thật rất đắng a Tử Đằng!" 
Tử Đằng cười cười, tại chỗ y vừa cắn qua.Hắn kề lên miệng mình ăn ngon lành.Nhìn hắn ăn mà yết hầu y dịch động, dường như có chút gì đó mắc nghẹn ở cuống họng không thông. 
Đến ngỏ nhà bà cô, xe dừng bên mép đường, y tính bước xuống xe, Tử Đằng đã nắm tay y kéo lại "Nhiên Nhiên, mai tan học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-toi-tang-rieng-em-tinh-yeu-bat-tu/2678939/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.