Gió đầu mùa treo lắc lẻo trên những nhành mây, lại không chịu nằm yên chờ ngày rụng gió mà lưu luyến kéo mây đi thật xa. Làm nó lững lờ trôi giữa bầu trời. Nơi đây là "nhà", còn nơi ấy thì sao? Nơi mà mây đen đang dần tích tụ sau những ngày nắng đẹp?
12h khuya đã điểm, ấy vậy mà Chu Tử Đằng chưa thể chợp mắt. Nguyên nhân là do nàng công chúa nhỏ Bạch Ngân Đằng cứ thích om sòm này đây! Con bé rất ưa khóc, khóc mãi, khóc hoài, trời sinh bản tính tiểu thư ngay từ lúc mới ra đời, cứ có chuyện gì "không vừa ý" là sẽ ầm ĩ cả ngày. Như việc không bao giờ chịu nằm yên, nhất định phải có người bế bồng, mà không phải ai nó cũng cho bế. Bác sĩ nói Bạch Ngân Đằng có phần mẫn cảm hơn những đứa trẻ khác, con bé chỉ quen mùi hương của người hay ở gần nó, gặp người khác ẵm bồng là sẽ thấy khó chịu mà la toáng cả lên. Thành ra ru ngủ con bé trở thành chuyện khó khăn nhất. Những ngày ở viện, toàn là Trình Phong Lữ kề cận bế bồng vui đùa cùng Bạch Ngân Đằng, cũng may bé thường xuyên nằm ngủ cạnh cô nên mới quen mùi.
-- Thôi nào, thôi nào! Mẹ thương! Nửa đêm rồi sao con chưa chịu ngủ!? -- Chu Tử Đằng vừa bồng con đi qua đi lại ru bé ngủ vừa vỗ về bảo. -- Ngoan, mẹ ru con ngủ, đừng có la toáng lên thế, để người khác ngủ với nào!
Đáp lại Chu Tử Đằng vẫn là tiếng khóc inh ỏi của Bạch Ngân Đằng. Dạo này trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-khong-no-lan-hai-khong-con-la-nu-phu/561721/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.