Chương trước
Chương sau
Gió đầu mùa treo lắc lẻo trên những nhành mây, lại không chịu nằm yên chờ ngày rụng gió mà lưu luyến kéo mây đi thật xa. Làm nó lững lờ trôi giữa bầu trời. Nơi đây là "nhà", còn nơi ấy thì sao? Nơi mà mây đen đang dần tích tụ sau những ngày nắng đẹp?
12h khuya đã điểm, ấy vậy mà Chu Tử Đằng chưa thể chợp mắt. Nguyên nhân là do nàng công chúa nhỏ Bạch Ngân Đằng cứ thích om sòm này đây! Con bé rất ưa khóc, khóc mãi, khóc hoài, trời sinh bản tính tiểu thư ngay từ lúc mới ra đời, cứ có chuyện gì "không vừa ý" là sẽ ầm ĩ cả ngày. Như việc không bao giờ chịu nằm yên, nhất định phải có người bế bồng, mà không phải ai nó cũng cho bế. Bác sĩ nói Bạch Ngân Đằng có phần mẫn cảm hơn những đứa trẻ khác, con bé chỉ quen mùi hương của người hay ở gần nó, gặp người khác ẵm bồng là sẽ thấy khó chịu mà la toáng cả lên. Thành ra ru ngủ con bé trở thành chuyện khó khăn nhất. Những ngày ở viện, toàn là Trình Phong Lữ kề cận bế bồng vui đùa cùng Bạch Ngân Đằng, cũng may bé thường xuyên nằm ngủ cạnh cô nên mới quen mùi.
-- Thôi nào, thôi nào! Mẹ thương! Nửa đêm rồi sao con chưa chịu ngủ!? -- Chu Tử Đằng vừa bồng con đi qua đi lại ru bé ngủ vừa vỗ về bảo. -- Ngoan, mẹ ru con ngủ, đừng có la toáng lên thế, để người khác ngủ với nào!
Đáp lại Chu Tử Đằng vẫn là tiếng khóc inh ỏi của Bạch Ngân Đằng. Dạo này trời trở gió, con bé vốn nhạy cảm nên càng khó chịu hơn, sao mà khó nuôi thế không biết!?
-- Công chúa nhỏ vẫn chưa ngủ à?
Có một giọng nói hiền dịu vang lên xen vào từng tiếng gõ cửa, Trình Phong Lữ đã về. Nghe tiếng anh kêu khẽ ở ngoài, Chu Tử Đằng tay ôm con bước đến mở cửa, ngạc nhiên bảo:
-- Không phải anh đi công tác ở ngoại thành đến sáng mai mới về sao?
Trình Phong Lữ nhìn Chu Tử Đằng cười cười, anh mỉm cười với tay ôm lấy Bạch Ngân Đằng từ tay cô, đung đưa người ru cô bé ngủ. Trên người anh thoang thoảng mùi xạ hương đặc trưng nhè nhẹ, một mùi hương vốn vô cùng quen thuộc với Bạch Ngân Đằng. Vòng tay ấm áp, hương xạ phảng phất dễ chịu khiến nàng công chúa nhỏ dần bớt khóc lóc rồi sau đó nín hẳn. Theo từng nhịp đưa của anh, Bạch Ngân Đằng nhanh chóng khép đôi mắt xanh mơn man màu biển rồi chìm vào giấc ngủ.
-- Con bé chỉ chịu mỗi anh thôi đấy! -- Chu Tử Đằng dịu dàng đưa tay vỗ vỗ Bạch Ngân Đằng, nhẹ nhàng lên tiếng. -- Mà không phải anh đi công tác sao?
-- Về sớm được bao nhiêu thì về thôi. -- Đôi mắt Trình Phong Lữ vẫn còn ngập những yêu thương nhìn nàng công chúa nhỏ say giấc trên tay. Không biết từ khi nào nữa, anh dần dần khao khát một nơi gọi là "nhà". -- Ngày mai anh đưa hai mẹ con dạo phố nhé, cứ bắt con bé ở nhà hoài thật tội quá!
-- Thế à!? Thích quá rồi! -- Cô khẽ reo lên. -- Anh có cần nghỉ ngơi không, mới đi công tác...
-- Không đâu! -- Trình Phong Lữ ngắt lời cô. -- Cứ để anh bế nó thêm một lát, em mới là người cần ngủ sớm. Sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn đâu, đừng thức khuya.
Chu Tử Đằng nhoẻn miệng cười, từ khi sinh Bạch Ngân Đằng đến giờ cũng đã gần ngót năm tháng rồi. Vì đảm bảo an toàn cho con nên cô toàn để con bé mãi lẩn quẩn trong Trình gia. Sáng thì đùa nghịch với "cô" Camellia và hai "cậu" Andrew, Audrey, trưa thì có Trình phu nhân cưng nựng đút ăn rồi ru ngủ cho, chập chiều thì sẽ nhàn nhã ra hoa viên chơi vờn với Trình lão phu nhân. Mãi đến tối khi Chu Tử Đằng đã đi làm về mới có thời gian bên mẹ.
Cũng chẳng trách được, thị trường thời trang hiện nay đang cạnh tranh rất mạnh. Cô không chỉ dành cả ngày giải quyết hết đống công việc bộn bề mà còn bỏ thì giờ ra tập súng. Phải, là tập súng! Trình Lạc Nghiêm nói thời buổi rối ren hiện nay, biết được vài chiêu phòng thân vẫn hơn, vì vậy mà anh cho Hứa Tuấn Kiệt ở bên chỉ dạy cô đôi chút. Cô quả thật không có thiên phú ở lĩnh vực này, khả năng tốc độ cùng quan sát mục tiêu đều không nhanh nhạy, bởi vậy cô phải bỏ ra khá nhiều thời gian.
Chương Du Thần lên làm Lão đại, ở phía sau có Bạch Dĩ Hiên vẽ đường chỉ lối, dần dà có được sự ủng hộ của nhiều gia tộc khác mà nói đúng hơn là họ đang ăn bám kẻ mạnh. Nghe phong phanh, Chương gia sẽ gửi "Độc triệt chiến thư" tới Lãnh gia vào một ngày không xa. Việc tại sao Chương Du Thần lại một mực muốn ép chết Lãnh gia đến thế, phụ thuộc lớn vào câu chuyện bí ẩn đằng sau "Lãnh Vô Triệt" mà "Úc Tịch Sa" đã đề cập trong cuốn nhật ký. Tra ra thông tin là chuyện bất khả thi, Bạch Sở Viên đã chắc nịch một câu sau nhiều ngày vùi đầu tìm kiếm, nếu Chương gia muốn giấu, vậy chẳng ai có thể đào bới lên xem được. Chỉ còn cách hỏi ba người nắm rõ nhất câu chuyện này: mẹ thân sinh của Chương Du Thần - Chung Băng Tâm, mẹ thân sinh của Lãnh Dịch Khiêm - Mộc Diêu Tuyền và một vị phu nhân cuối cùng, dù đã sớm rời xa chuyện tranh giành trong giới Hắc đạo nhưng luôn nắm rõ tình hình - Ixora Dietes.
"Chuyện mời Bạch lão phu nhân trở lại đang trên đà có hi vọng" - Trình lão phu nhân đã nói thế. Sở dĩ Bạch lão phu nhân muốn một mực rời khỏi thế giới ngầm, không phải vì bà ngu ngốc không hiểu chuyện, mà là bởi vì bà đã biết quá nhiều. Những thứ bí mật mà bà biết được, có thể một mạch đưa Bạch gia chạm tới hào quang của địa vị, nhưng cũng có thể khiến nó một khắc bị chà đạp dưới vũng bùn của địa ngục.
Cô nghĩ về Bạch Dĩ Hiên, lại thấp thỏm không yên. Bạch lão gia đã âm trầm nhắn cho cô, ngày nào Lương Kỷ Khiên còn chưa chết thì ngày đó không để con bé Bạch Ngân Đằng gặp Bạch Dĩ Hiên. Nếu như sơ suất để Bạch Ngân Đằng bị bắt làm con tin, Bạch gia coi như trúng một phát chí mạng. Mà Chu Tử Đằng cũng không muốn phải phiền lụy đến ai nên luôn cảnh giác cao độ, tránh những kẻ xấu có ý đồ tiếp cận.
Nguyên nhân là thế nên năm tháng qua, công chúa nhỏ nhà họ Bạch vẫn chưa rời khỏi Trình gia lần nào. Nay Trình Phong Lữ nói như thế, tất đã huy động bảo vệ theo sát đâu vào đó, cô liền thấy an tâm mà muốn bồng con bé ra ngoài chơi một chuyến.
Nhưng tất cả đều không qua được chữ "ngờ". Một cuộc hội ngộ trong một dịp tái ngộ.
Sáng ngân reo ngàn tia nắng, gió hân hoan từng sợi mây kéo phủ khắp bầu trời. Chu Tử Đằng cũng con gái đã sửa soạn tươm tất, Trình Phong Lữ cũng xoay qua xoay lại đi lấy bình sữa, khăn ướt, gối êm,... chuẩn bị tất thảy cho vào xe đẩy em bé. Bạch Ngân Đằng ngủ đã giấc, con bé giương đôi mắt ngây ngô nhìn hết chú Trình rồi lại mẹ tất bật lấy đồ. Hôm nay cô công chúa nhỏ nhà ta được mẹ cho diện một bộ đồ liền mũ làm bằng vải bông  trắng muốt cực kì đáng yêu với hai cái tai gấu vênh vểnh may trên mũ. Đôi mắt con bé xanh lung linh to tròn nhìn quanh, chốc chốc lại huơ huơ hai cái tay như đòi bế.
"Da... da... da!", Bạch Ngân Đằng chép chép cái miệng chúm chím mới mọc có cái răng cửa dưới mà bất chợt bi bô phát ra tiếng. Trình Phong Lữ nghe vậy thì trợn mắt thốt lên:
-- Ô! Công chúa nhỏ biết nói rồi cơ à!!!
Chu Tử Đằng cũng ngạc nhiên vô cùng mà tròn mắt há miệng, cô không khỏi kích động reo lên:
-- Ôi Ngân Đằng! Con nói lại mẹ nghe xem nào! Con biết nói từ khi nào thế!
Con bé như trêu ngươi cô, chỉ cười khì khì rồi quơ tay chạm lung tung. Trình Phong Lữ là người mừng rõ nhất, anh bồng Bạch Ngân Đằng lên, nhẹ nhàng lấy tay chọc chọc con bé mà cưng chiều nói:
-- Công chúa nhỏ vừa nói gì, nói lại cho thần nghe đi!
"Da...da!", Bạch Ngân Đằng mắt cụp xuống, loạn xạ vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn mà nhấp môi kêu lên. Khỏi phải nói, Trình Phong Lữ cười thật to, yêu chiều thơm con bé mấy cái. Chu Tử Đằng cũng vui lắm, hôm nay là ngày con gái cô cất tiếng nói đầu đời, mà cũng buồn lắm, anh vừa bỏ qua những thời khắc đáng nhớ nhất của con gái mình. Đến khi Hứa Tuấn Kiệt ấn còi đậu xe xong xuôi ngoài cửa, Chu Tử Đằng mới thoát khỏi dòng suy nghĩ mà bước ra, nhìn Trình Phong Lữ đang cười toác miệng bế Bạch Ngân Đằng mà không khỏi lắc đầu.
Địa điểm đến lần này là hội chợ "Honoré" - một phố chợ trên một ngọn đồi thấp vừa mới được nâng cấp xây dựng từ ba tháng trước. Hội chợ "Honoré" nằm ở phía đông nam thành phố, là một điểm đến tuy không hấp dẫn nhưng mỗi mùa chỉ có một dịp, đã là dân bản xứ thì nên tham gia để biết không khí vui nhộn của lễ hội. Đương là ban ngày nên không nhiều người ghé đến đông đúc, Trình Phong Lữ cũng bởi vậy mà mới dẫn hai mẹ con Chu Tử Đằng đi, sợ lại gặp chuyện như hồi ở phố đi bộ King"s Spear thì khốn. Hội chợ buổi sáng cũng có cái hay của nó, đa phần tiết mục giải trí biểu chọn diễn giờ này.
-- Qua kia xem thử đi! -- Chu Tử Đằng từ từ đẩy con gái nằm trong xe đang ngơ ngác nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài, tiến đến gian hàng khắc vòng cổ.
-- A gia đình ba người hạnh phúc quá! Quí khách có muốn đặt ba chiếc dây chuyền khắc tên kỉ niệm không!? -- Người bán hàng nhanh nhảu vẫy khách, tay chỉ chỉ vào tấm bảng "Đảm bảo chất lượng" mà hí hửng gọi. -- Có rất nhiều mẫu, cô muốn chọn mẫu nào?
-- À... Anh ấy là bạn tôi. -- Chu Tử Đằng cười nhẹ, liền dời sự chú ý của người bán hàng mà chỉ vào sợi dây chuyền bạc hình chữ nhật mảnh ngang. -- Mẫu này lạ quá, lại nhỏ xinh nữa!
-- Cho anh xem với. -- Trình Phong Lữ mới lúc nãy lo phân phó cho thủ hạ bố trí canh phòng xung quanh nên không để ý hai mẹ con cô. Lúc này anh mới đi tới, ngắm nghía sợi dây chuyền trên tay cô rồi gật gù khen. -- Sợi dây đeo cổ này đẹp đấy! Nhỏ nhắn, kiểu mẫu thiết kế rất hợp với Ngân Đằng. Lấy cái này đi.
Bạch Ngân Đằng dường như biết mình sắp được đồ mới mà huơ tay vẫy vẫy rồi lại "Da da" mấy tiếng dễ thương chết mất. Chu Tử Đằng nựng nịu vuốt má con bé rồi vui vẻ nói với người bán hàng:
-- Vậy lấy sợi này đi. Khắc tên "Bạch Ngân Đằng" cho con gái tôi.
-- Còn mặt sau khắc ngày sinh của con bé đi. Ngày 29/2/AAAA. -- Trình Phong Lữ tiếp lời. Anh vừa dứt, người bán hàng đã chuyên nghiệp lấy dụng cụ khắc từng nét chữ uốn lượn tỉ mỉ, còn chép chép miệng:
-- Con gái anh sinh ngày độc quá nhỉ!? Phải 4 năm mới được một lần sinh nhật, vậy chắc phải cưng cho mà tổ chức thật hoành tráng!
-- Đã bảo anh ấy là b...
-- Đúng vậy! -- Trình Phong Lữ chợt phấn khởi hơn khi nói về Bạch Ngân Đằng, anh nhận sợi dây chuyền bạc óng ánh đã được khắc tên con bé mà cao giọng. -- Tất nhiên là phải linh đình rồi! Phải không, công chúa nhỏ?
Trình Phong Lữ nhanh nhẹn đưa tiền rồi cúi người xuống, anh cầm sợi dây chuyền bạc trong tay lắc lắc trước mặt con bé, Chu Tử Đằng phối hợp bồng Bạch Ngân Đằng lên cho anh thuận tiện đeo vào.
-- Rồi xong, món quà đầu tiên kỉ niệm ngày con được ra ngoài chơi! -- Chu Tử Đằng vỗ nhẹ đôi má phúng phính của con gái. -- Mau cảm ơn chú Trình đi!!!
"Da...dada!", Bạch Ngân Đằng láo liên đôi mắt xanh thơ ngây của mình, nhoẻn cái miệng nhỏ cười tít cả mắt. Đột nhiên một giọng hát mềm mại vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Chu Tử Đằng chợt cảm thấy tim đập nhanh, cô nghi hoặc nhìn về phía sân khấu thì bắt gặp một dáng người mảnh mai khá quen mắt.
-- Ồ ca sĩ mới nữa à? -- Người bán hàng vừa nãy nhoài người ra xem rồi thi người lại làu bàu. -- Sáng nào cũng có mấy người ca sĩ nghiệp dư được mời về hát góp vui. Hay thì hay thật đấy mà có mấy ai nghe đâu! Thấy tài năng thế mà chẳng nổi bằng mấy người ca sĩ chỉ biết hát nhép!
Chu Tử Đằng nhìn theo dáng người ở xa xa kia mà bất giác ôm con chặt hơn. Cô gái kia có ngoại hình thon thả đúng chuẩn ba vòng, nhìn là biết ngay cô ta rất xinh đẹp. Cô ta diện bộ jumpsuit đen phong cách, lại đội một cái nón vành rộng hợp màu che hết nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi môi trái tim đỏ mọng đang ngân ca từng câu chữ ca khúc "Scaborough fair".
"Are you going to Scaborough Fair
Pasley, sage, rosemary and thyme
Remember me to one who lives there
He once was a true love of mine."
Lời hát ma mị dần rót vào tai Chu Tử Đằng như một lời mê hoặc, như một lời chế giễu. Trong khi cô còn đang cau mày cố gắng nhớ lại hình ảnh quen thuộc ấy thì đã nghe Trình Phong Lữ lạnh lùng cất từng chữ:
-- Chu Khuynh Cơ.
***
Cùng thời điểm đó, Trình Lạc Nghiêm đang vô cùng bận rộn lo việc của tổ chức thì nhận được một cú điện thoại. Đôi mắt anh sắc lạnh nhìn về chiếc di động đang rung lên hiện dãy số thân thuộc, anh không khỏi cười khinh với tay bắt máy:
-- Trình Lạc Nghiêm tôi nghe.
-- Người anh em. -- Ở đầu bên kia, Lương Kỷ Khiên đang xuýt xoa cười cợt, điệu bộ rõ ràng đã cao ngạo hơn nhiều. -- Bàn tiệc bốn người vẫn còn dư một chỗ cho cậu.
-- Ồ... -- Trình Lạc Nghiêm ngâm dài, hời hợt đáp lời. -- Ba người nào đã nhập tiệc sớm vậy?
-- Cậu biết mà. -- Lương Kỷ Khiên cười thành tiếng. -- Tôi, Dĩ Hiên, Du Thần, mọi người đã ổn định chỗ ngồi rồi, chỉ chờ cậu tham gia thôi!
Trình Lạc Nghiêm nghe vậy thì cười lớn, anh đứng phắt dậy khỏi bàn làm việc, đi tới vén màn rèm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi tòa nhà cao tầng đối diện có một kẻ ẩn núp đang chĩa nòng súng về phía anh.
-- Chẳng bao giờ có chỗ cho mày cả, Lương Kỷ Khiên. Một kẻ phản bội tráo trở như mày thì không. Những gì mày cần làm để có miếng ngon là chỉ việc thè lưỡi khi người ta đem khay thức ăn tới và chờ tháo xích thôi.
Trình Lạc Nghiêm nói xong, đầu dây bên kia đã im bặt, anh cơ hồ còn cảm thấy sát khí nồng đậm từ đầu dây bên kia truyền qua. Mấy phút sau, hắn ta mới gằn từng tiếng:
-- Lãnh gia đang là miếng mồi béo bở mà Chương gia đang từ từ xâu xé. Cậu lại vì giúp đỡ Lãnh Dịch Khiêm mà chống đối Lão đại? Ngu ngốc!!! Nếu như cậu đổi ý đi theo Chương Du Thần, vậy thì kẻ tử trận sẽ chỉ có Lãnh Dịch Khiêm. Bằng không thì Trình gia lẫn tổ chức của cậu sẽ chung phận, cậu dám tiếp tục nữa sao?
Lần này đến lượt Trình Lạc Nghiêm im lặng. Chấm laze đỏ từ họng súng phía xa kia vẫn chiếu thẳng lên trán anh, ánh mặt trời oi ả tựa lửa địa ngục càng làm cho không khí thêm phần căng thẳng. Lát sau, anh nhếch môi cười miệt thị:
-- Vậy đến lượt tao hỏi lại nhé. Mày dám tiếp tục sao, Lương Kỷ Khiên? Mày nên nhớ khi mày nuôi một con sư tử, nó có thể thuần hóa phục tùng mày, cũng có thể nổi điên xé xác mày. Mày tưởng mày là cái lồng sắt nhốt giữ nó ư? Đáng tiếc, mày chỉ là một miếng thịt béo bở người ta ném vào để thưởng cho nó. -- Trình Lạc Nghiêm phóng ánh mắt hừng hực sát khí nhìn tên giấu mặt đang lên đạn, dễ nhận ra hắn là sát thủ của tổ chức anh, giọng thêm lạnh. -- Lương Kỷ Khiên, trời cũng đã sáng lâu lắm rồi. Chúc ngủ ngon.
-- Là do cậu chọn, nếu có ngày hối hận, hãy nên nhớ tôi đã cho cậu cơ hội. -- Lương Kỷ Khiên vừa cúp máy cũng là lúc tên sát thủ kia dứt khoát nổ súng.
Trình Lạc Nghiêm thần tốc cúi người xuống nấp sau bàn làm việc tránh đi. Đạn liên hoàn xuyên qua làm vỡ từng thớ kính của tòa nhà, không chút lưu tình mà xả dữ dội. Tiếng kính vỡ đổ rầm xuống, tiếng đạn bắn giật ầm lên rồi bỗng dưng im phăng phắc. Trình Lạc Nghiêm thản nhiên đứng dậy, phủi phủi bụi khỏi áo, thong thả lấy bật lửa châm một điếu thuốc. Anh liếc nhìn bên tòa nhà kia, Hứa Chính Đàm đã một lực bẻ đứt hai cánh tay của tên sát thủ nọ rồi nhằm thẳng họng hắn mà dùng dao đâm mạnh lên, mũi dao nhọn hoắc xuyên khỏi đỉnh đầu của hắn. Mùi máu xồng xộc, mùi thuốc súng nồng nặc.
-- Chủ thượng. Hắn đích thị là sát thủ bên ta, bán đứng tổ chức. -- Hứa Chính Đàm thuật lại qua bộ đàm. Lương Kỷ Khiên là đang dùng trò này cảnh cáo chủ thượng đây sao? Trò dở hơi, hắn coi thường Tổ chức quá rồi!
-- Tăng cường canh gác cẩn mật. Chương gia đã hành động rồi. -- Trình Lạc Nghiêm xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói. Lần này thì cuộc chiến thực sự bắt đầu, và cũng chỉ phải mình anh chống đỡ. Anh không thể để liên lụy tới gia đình, Trình gia thực chất vốn thân cô thế cô giữa giới Hắc đạo, đều là từ Bạch gia tiếp tay gầy dựng mà thành. Nay Bạch Dĩ Hiên lại...
-- Chủ thượng!!! Không xong rồi!!! -- Một thủ hạ hớt hải chạy vào, vẻ mặt kinh hãi tột độ. -- Tiêu Khiết... Tiêu Khiết đã trốn thoát rồi!!! Còn cướp đi vi mạch kích hoạt "interpol" của chúng ta!!!
-- Cái gì!? Chết tiệt!!! -- Trình Lạc Nghiêm đập mạnh xuống bàn khiến nó nứt ra một đường. Tiêu Khiết dạo gần đây dễ bị khống chế trạng thái nên đành phải chuyển xuống nhà giam của trụ sở Tổ chức. Bức tường 3m dày kiên cố, cai ngục phân bố giám sát ở mọi ngóc ngách, thế mà hắn vẫn thoát ra được. Còn xâm nhập vào phòng thiết bị điện tử được trông chừng 24/7 của trụ sở mà cướp lấy vi mạch? Thật đáng chết! Lãnh Dịch Khiêm đang trọng tình trạng nguy hiểm nên cậu ta giữ kín tung tích tuyệt đối. Chương Du Thần nhất định không tìm ra nổi mới nghĩ đến việc lấy cắp vi mạch kích hoạt "interpol" tạm thời độc nhất của thế giới ngầm mà truy ra vị trí cậu ấy. Vậy chẳng phải thật khốn nạn hay sao? Anh hoàm toàn quên mất thiết bị này, nó đã có từ thời hệ thống định vị toàn cầu mới ra mắt nên khá bị lỗi. Không ngờ Chương gia lại cần đến.
-- Chủ thượng. -- Thông qua bộ đàm nghe rõ hết câu chuyện, Hứa Chính Đàm bên kia kêu lên. -- Dù có giữ trong tay vi mạch, bọn họ cũng sẽ không biết cách kích hoạt. Chỉ có hacker hàng đầu mới biết sử dụng. Mà hai hacker siêu đẳng hiện nay đều thuộc Mộc gia của Mộc Diêu Tuyền phu nhân (mẹ Lãnh Dịch Khiêm). Chúng ta ắt còn cơ hội...
Trình Lạc Nghiêm nghe vậy thì không nén nổi tiếng thở dài. Mau đến đây đi, hung tin thứ hai.
-- Chủ thượng!!! -- Như suy đoán của Trình Lạc Nghiêm, một thủ hạ khác vội vã chạy vào, gương mặt kinh sợ tột cùng. -- Không hay rồi. Nhà tù "La Row" vừa bị phá bởi một vụ cháy lớn. Hơn nửa số tù nhân đã chạy thoát ra ngoài... Trong đó có... Chu Quân Dạ và Quách Mộng Thu.
***
"Tell him to make me a cambric shirt 
Parsley, sage, rosemary and thyme 
Without no seams nor needle work 
Then he"ll be a true love of mine"
Bài ca nhanh chóng kết thúc, trả lại không gian sự tĩnh mịch nó nên có. Chu Tử Đằng siết chặt Bạch Ngân Đằng trong tay, Trình Phong Lữ cũng ở bên thoăn thoắt rút súng lên đạn. Tất cả thủ hạ một thoáng đã đứng che chắn bảo hộ cho ba người, một tốp đằng sau và một tốp ở trước.
-- Chào em gái, lâu quá không gặp. -- Chiếc mũ vành đen được nhẹ nhàng cởi xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Khuynh Cơ. Cô ta phóng đôi mắt nhen nhóm lửa hận nhìn về đứa bé có đôi mắt xanh vô cùng nổi bật trên tay Chu Tử Đằng, miệng nở nụ cười quái dị. -- Thật chúc mừng! Cứ đà này thì chẳng bao giờ em gái tôi trở thành góa phụ. Chồng chưa chết đã tính trước mồi chài ngườu đàn ông khác rồi! À nhỉ, em cũng đã có chồng đâu, hóa ra là chửa hoang thôi!
-- Chu Khuynh Cơ!!! -- Trình Phong Lữ phừng phừng lửa giận la to. -- Cô khôn hồn cút ngay!
Trình Phong Lữ vừa nói xong, hai thủ hạ ở tốp sau đã đồng loạt chĩa súng vào gáy anh và Chu Tử Đằng. Các thủ hạ còn lại cũng nhanh chóng bảo vệ ba người mà chĩa súng ngược về phía hai vị đồng đội trong con mắt sững sờ. Dây thần kinh toàn thân Chu Tử Đằng như căng ra, cô ôm chặt hơn Bạch Ngân Đằng. Con bé quá nhỏ đâu hiểu được gì, nó chỉ biết ngơ ngác giương đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh, thỉnh thoảng huơ huơ tay ôm mẹ kêu vài tiếng "Dada" mà thôi.
-- Cô muốn gì? -- Trình Phong Lữ nghiến răng liếc Chu Khuynh Cơ. Tim anh đập mạnh, họng súng lạnh toát đang dí sát vào gáy anh và Chu Tử Đằng. Anh có thể nhanh nhẹn né thoát, chỉ sợ cô đang bồng con bé thì không thể mạo hiểm.
Chu Khuynh Cơ ở trên thỏa mãn ngửa mặt cười lớn. Cô ả vén mái tóc thẳng óng phất phơ theo gió, kiều mị nói:
-- Nếu em nói em muốn anh, anh sẽ cho em chứ!? -- Nhìn thân hình Trình Phong Lữ vì bất ngờ mà cứng đờ trong giây lát rồi lập tức hằn lên vẻ căm phẫn, Chu Khuynh Cơ không nhịn được mà cười to. -- Anh phản ứng thế làm em tổn thương quá! Anh là tình đầu sâu đậm nhất của em đấy!!!
Nói rồi ả ta lại cười. Nếu chỉ nhìn vào mắt cô ta, sẽ thấy đó ánh lên sự mỉa mai ngạo nghễ. Còn nếu chỉ nhìn vào nụ cười cô ta, sẽ thấy đó vẽ nên sự trào phúng chua chát. Ả ta chu đôi môi đỏ quyến rũ, ngả ngớn huýt sáo:
-- Nếu như anh đi về phía em, thì họng súng cứ thế mà xa dần thôi! Bằng không... ba người một mộ!
Trình Phong Lữ toàn thân căng thẳng, Chu Tử Đằng cảm nhận bàn tay nắm chặt cô của anh khẽ giật ngón cái. Chu Tử Đằng hít sâu một hơi, đây là ám hiệu, cô ôm chặt Bạch Ngân Đằng, giật lại ngón cái biểu hiện cô đã sẵn sàng.
-- Đừng có mơ! -- Trình Phong Lữ vừa dứt lời liền cùng Chu Tử Đằng hành động thật nhanh. Cả hai tích tắc cúi thấp người hẳn, chân này trụ, chân kia lấy đà xoay người quét một vòng ngoài gạt chân hai tên sát thủ. Động tác diễn ra chỉ trong chớp mắt, hai tên sát thủ kia dù tráng được nhưng cũng bắn lệch đi. Tiếng súng inh tai nổ quá gần ghim thẳng vào không gian làm Bạch Ngân Đằng giật mình khóc thét lên. Trình Phong Lữ  quát:
-- Tử Đằng! Chạy mau!!!
Tức thì đám thủ hạ còn lại xông vào giải quyết hai tên kia, cuộc đọ súng diễn ra cam go với những tiếng "đoàng... đoàng" và tiếng hét thất thanh chạy trốn của người dân. Chu Tử Đằng hối hả ôm con chạy khỏi cuộc hỗn loạn. Nhưng Chu Khuynh Cơ nào chịu tha, cô ta cầm micro nhắm ném chuẩn xác vào chân Chu Tử Đằng. Lực phóng tới quá mạnh làm Chu Tử Đằng mất đà ngã sóng xoài, vì ôm con nên cô không thể chống tay, cả người cứ thế mà ngã ập xuống nền đất sạn đá.
Đột nhiên có một người chạy vọt tới cướp lấy con bé từ tay cô khiến Chu Tử Đằng khiếp đảm hét lên. Là người bán hàng khi nãy!!! Gã ta nhanh chóng giật lấy Bạch Ngân Đằng vẫn còn khóc inh ỏi vì sợ rồi vội vã chạy thẳng ra sau đồi. Chu Tử Đằng mặc vết bầm sưng ở chân và vết trầy rách da ở tay mà chạy đuổi theo, cô gào lên:
-- Ngân Đằng!!! Ngân Đằng!!! Trả con cho tôi!!! Có ai không!? Hắn bắt cóc con gái tôi!!! Cứu với!!! Ngân Đằng!!!
Chu Tử Đằng chưa đuổi kịp bao xa thì tóc bị thô lỗ giật lại. Chu Khuynh Cơ dùng sức bấu móng tay vào da đầu cô đau điếng, hả hê nghiến răng kèn kẹt:
-- Sao hả!? Đã chứ!!! Mày đáng bị như thế này!!! Mày đáng phải ch...
Chu Khuynh Cơ chưa nói hết câu thì đã bị Chu Tử Đằng dùng khuỷu tay giật mạnh ra sau hàm cô ta khiến cô ta ngã dập. Chu Khuynh Cơ quệt vết máu ở miệng, không tin vào mắt mình nhìn Chu Tử Đằng vẫn đang dốc sức đuổi theo đòi co, càng thêm tức giận. Ả nhanh chóng nhào tới đạp mạnh vào khuỷu chân Chu Tử Đằng, cô đang gấp gáp đuổi theo con gái nên lửa hận cũng không thua gì cô ả. Chu Tử Đằng trở nên điên tiết hơn bao giờ hết, cô dù có té cũng cố ghì chân giữ thẳng chân Chu Khuynh Cơ rồi khuỷu tay dùng hết lức giáng mạnh xuống đầu gối nghe tiếng răng rắc. Chu Khuynh Cơ nghiến răng nghiến lợi liền nhào tới quật ngã Chu Tử Đằng, ai cũng dùng hết lực mà cào cấu đối phương.
Trình Phong Lữ sau khi liên lạc phái thêm trợ giúp liền hướng về phía gã đàn ông bắt cóc Bạch Ngân Đằng đang co giò chạy. Hắn ta chạy rất nhanh, anh căn bản không thể đuổi kịp. Trình Phong Lữ liền chĩa súng nhắm thẳng chân hắn mà bắn. Kèm theo tiếng "Đoàng" là tiếng thét chói tai của hắn. Chân hắn túa máu ngã sụp xuống, hắn tức tối thả con bé xuống rồi rên la ôm lấy chân mình.
Trình Phong Lữ thấy Bạch Ngân Đằng bị thô bạo thả xuống mà thót tim, anh không nghĩ ngợi gì mà lao tới. Bỗng có một chiếc Cadillac màu đen đến chắn trước hắn, anh càng thêm sốt ruột mà tăng tốc hơn nữa. Nhưng lúc tới nơi thì xe đã phóng vụt đi, chỉ còn gã bán hàng nọ bị một phát xuyên trán mà trợn mắt chết. Ngân Đằng!? Ngân Đằng đâu rồi!!! Đám người trong xe là ai??? Ai đã bắt con bé đi rồi!?
-- Ngân Đằng!!!! -- Trình Phong Lữ vẫn một mực đuổi theo chiếc Cadillac đen, anh gào lên trong vô vọng nhìn chiếc xe xa dần rồi mất hút.
***
Chiếc xe sang trọng ngập tràn mùi áp bức cùng bầu không khí u ám lởn vởn đến đáng sợ. Ấy thế mà Bạch Ngân Đằng lại không khóc. Khóe mắt xoe tròn ngây thơ của con bé còn đọng nước mắt dáo dác nhìn quanh. Hai bàn tay nhỏ nhắn không ngừng bấu bấu víu víu không trung. Cái miệng hồng chúm chím còn chảy dãi, thi thoảng lại nhép nhép liếm liếm rồi kêu bật hai tiếng "Dada" duy nhất nó biết. Cả xe im lặng chỉ có tiếng động cơ chạy êm ru cùng tiếng nói ngây ngô của Bạch Ngân Đằng, không gì hơn.
Con bé vốn không thích sự im lặng, nó sẽ khóc toáng lên nếu không có ai rộn rã chơi cùng. Cũng hiếm khi cô công chúa nhỏ chịu ngồi yên thế này, chẳng qua Bạch Ngân Đằng bị thu hút.
Bị thu hút bởi một người đàn ông lạ mắt có đôi mắt xanh sâu huyền bí y hệt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.