Dù cho chúng ta có ra làm sao đi nữa, thời gian vĩnh viễn sẽ không dừng lại để thăm hỏi ta, chính vì vậy, ta chỉ có thể tiếp tục sống, chạy đua cùng thời gian.
Chu Tử Đằng đôi mắt thâm quầng lên sau một đêm không ngủ, cô cảm thấy tay chân như rụng rời vì mệt mỏi, đêm hôm trước, cô đã ngồi tự trấn tĩnh lại bản thân suốt đêm trong phòng tắm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà sáng nay khi thức giấc, cô đã nằm ngủ say trên giường êm, vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của ai đó. Chu Tử Đằng nhìn chính mình mà không phải là mình trong gương, đây là vấn đề của cô, cô nhất định phải tìm cách giải quyết lấy, còn nhiều thứ chờ đợi cô phía trước, cô không thể mãi đắm mình trong những giọt nước mắt.
Sửa soạn tươm tất, bộ dáng tươi mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đã là nỗi niềm riêng tư, thì đừng phô ra cho thiên hạ thấy, họ không rảnh rỗi để mà thương hại bạn đâu. Chu Tử Đằng mở cửa phòng bước xuống, cô sực nhớ ra, cô chưa nói Bạch Dĩ Hiên về chuyện này, liệu có thể ra ngoài được không? Nhắc tới anh, cô có chút buồn, cảm giác này, mâu thuẫn đến dằn vặt con người ta, anh lo nghĩ cho cô đến thế, vậy mà cô, lại chẳng biết gì về anh cả. Trước kia, đối với cô, anh chỉ là một nhân vật trên trang sách, cô nắm rõ tất cả mọi điều về anh, vậy mà bây giờ khi đứng trước anh, cô dường như không hiểu anh, thật kì lạ, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-khong-no-lan-hai-khong-con-la-nu-phu/561690/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.