Nơi ấy mình con trong bóng tối
Nơi này ánh sáng giấu ở đâu?
*** Tôi có mọi thứ mà người khác mơ ước, sinh ra đã nắm sẵn quyền lực của cải, chào đời đã có kẻ cung phụng chăm nom. Tôi thích cái cảm giác mỗi sáng mẹ sẽ âu yếm gọi tôi dậy, thích cái cảm giác mọi người phải luồng cúi trước tôi, bởi vì tôi, là con trai của Bạch Kỳ Sơ, bởi vì tôi, là Đệ nhất thiếu gia của nhà họ Bạch- Bạch Sở Viên.
*** Nhưng mọi thứ thật giả tạo, đó là thứ duy nhất tôi không thích. Mẹ tôi, tôi ghét nụ cười của bà, sao bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương đó, sao lại cười với tôi nụ cười khổ sở đến thế? Còn cha tôi, người có quyền thế cao mà bất cứ đứa con nào cũng thèm khát có được người cha như vậy, thực nực cười, ông ta còn chẳng nhớ tên tôi hay chỉ gọi lấy dù chỉ một lần, điều ông ta quan tâm duy nhất là mẹ, như thể bà là sự tồn tại duy nhất trên đời. Và cũng bi hài làm sao, ông không nhận ra ư, trong mắt bà không phản chiếu bóng hình ông. Tôi ghét thấy cảnh họ cười nói thân mật, người ngoài nhìn vào thì ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc của tôi, còn tôi lại coi đó như một sự mỉa mai, mẹ tôi nhìn cha tôi bằng một ánh nhìn trìu mến, tha thiết, nhưng không phải cho ông. Còn ông, chỉ lẳng lặng cười khổ và chấp nhận niềm vui giả dối này, tôi thấy thật đáng chán! Tôi sống tromg một khung trời rộng lớn, nhưng trống rỗng. À không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-khong-no-lan-hai-khong-con-la-nu-phu/561678/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.