*** Nơi Pháp xa xôi chìm trong sương lạnh nhưng lòng người lại thấy ấm áp, nơi đây nắng trải dài nhưng lòng người lại không có một giọt nắng. Mọi thứ xung quanh đều khoác lên mình cái tươi trẻ của sớm mai, vạn vật đều hăng hái hòa chung nhịp sống, chỉ có thế giới, đã chừa ai đó ra...
Trình Phong Lữ lê bước chân nặng trĩu của mình, anh đã đi bộ từ biệt thự của anh đến nhà cô, như cô... lúc đó... Đôi chân nhỏ lấm tấm máu ấy đã luôn đuổi theo anh, anh không biết rằng, đuổi theo một người, lại mệt mỏi đến thế. Anh sinh ra trong nhung lụa, đi có kẻ đưa, về có kẻ đón, chưa bao giờ anh lại tự bước đi xa thế này. Con đường trở nên thật dài, đôi chân anh cảm thấy đau rát, em, đã bước đi như thế nào...? Đi theo phía sau một người, chỉ luôn thấy bóng lưng người đó, là một sự tổn thương đến dường nào, chỉ người con gái đó hiểu, và cũng chỉ người con gái đó biết... Giá như ngày trước anh chịu ngoảnh lại, anh sẽ thấy đôi chân ấy đã rã rời, sẽ thấy người con gái ấy không còn nước mắt để rơi. 26 năm qua, lần đầu tiên, anh thốt lên hai từ "Giá như" trong tuyệt vọng, trong hối hận không ngoai. Để giờ đây, anh lạc lõng, đơn độc bước trên con đường này, chẳng còn ai đi sau anh nữa, cũng chẳng thấy bóng ai khi anh ngẩng lên nữa... Chu Tử Đằng, anh... rất nhớ em...
*** Khi người con trai thích một cô gái, ai cũng biết, chỉ có cô ấy không biết. Nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-khong-no-lan-hai-khong-con-la-nu-phu/561654/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.