Nó bước đến phòng hắn. Gõ cửa, giọng hắn từ trong phòng vọng ra:
- Ai? - Lạp Dao Dao- nó trả lời, nhanh- gọn- lẹ là 3 từ dùng để miêu tả
- Hiện tại tôi đang nói chuyện với một người, cô có thể đến lại vào ngày khác được không?- hắn
- Bây giờ tớ có việc phải đi rồi, cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi- Jun mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa thì chạm mặt nó
- Aaa, là cô! Tôi xin lỗi cô nhiều nha!! Tôi...- anh nói, đôi mắt nhìn nó, khi nhìn vào đôi mắt anh, nó biết.... anh cảm thấy rất hối hận về những việc vào 2 năm trước, cách nói chuyện khi anh nói với nó khiến nó cảm thấy khi nhìn anh, lòng nó rất rất đau
- Không sao đâu, lần sau đừng nhận nhầm người như thế nữa nha- nó nói, anh gật đầu rồi rời đi, đợi anh đi khuất, nó nhỏ tiếng gọi: "Anh ba"
- Mời cô vào phòng- hắn nói, nó gật đầu rồi cùng hắn bước vào phòng
-------------------------
Phòng hắn
- Chuyện tôi nói với anh về cánh đồng đó... anh suy nghĩ đến đâu rồi?- nó hỏi, trong lòng nó đang rất mong chờ đây a~ chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó thôi, dù sao nó cũng đi rồi, chắc hắn sẽ bỏ cánh đồng đó đi
- Chuyện đó... tôi... sẽ giữ lại cánh đồng- hắn nói, nó ngạc nhiên, cánh đồng đó cũng có đẹp gì đâu mà phải giữ lại? Rảnh hơi à?
- Tại sao? Không phải anh giữ lại cánh đồng đó vì cảm thấy có lỗi với Cally sao? Dù gì Cally cũng đã đi được 2 năm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-sieu-quay-va-tu-dai-hoang-tu-lanh-lung/4324152/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.