Phòng chủ tịch
Nó và hắn ngồi đối diện nhau, không khí thật là ngột ngạt, nếu tai nạn không xảy ra => hắn không quên nó => nó và hắn sẽ ngồi cạch nhau và không xưng hô như bây giờ. Bỗng nó thấy trên bàn của hắn có một sợi dây chuyền có một chiếc chìa khóa ở giữa, chiếc chìa khóa đó màu mày vàng, có một viên kim cương đính ở giữa màu xanh lá và nó cũng có một chiếc chài khóa như thế. Không sai! Đó là chiếc chìa khóa nó đã tặng cho hắn lúc ở tháp Tokyo, thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây đó, hắn hỏi:
- Có chuyện gì với sợi dây của tôi sao?- nghe hắn hỏi, nó định thần lại, không hiểu sao lúc này, nước mắt nó lại rơi, nó vội lau đi nhưng hắn đã nhìn thấy
- Cô...không sao chứ?- lúc nhìn thấy nó khóc, tim hắn như bị bóp nghẹt
- Không sao đâu
- Sao cô lại khóc? - Tôi đã từng tặng một sợi dây chuyền như thế cho người mà tôi yêu....mà anh ấy đã bị tai nạn nên....
- Tôi xin lỗi.... đã bắt cô phải nhắc lại chuyện buồn rồi
- Ayaa, không sao không sao, anh có cảm thấy sợi dây chuyền đó quen thuộc đối với mình không?
- Có chứ, có một người đã tặng cho tôi- Hắn nói
- Người đó chắc hẳn là rất quan trọng đối với anh nhỉ?
- Vì sao cô lại biết?
- Tôi nghĩ vậy!- Nó nói
- Cô có cảm thấy phiền nếu hai công ty chúng ta hợp tác với nhau không?
- Tất nhiên là không rồi- nó nói
- Vậy chúng ta hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-sieu-quay-va-tu-dai-hoang-tu-lanh-lung/4324143/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.