- Không thấy cô chủ đâu cả thưa chỉ huy!
- Bên này cũng không! Ta lên tầng trên thôi!
Tiếng bước chân của họ ngày càng xa và cuối cùng là im bặt. Nó vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán vừa thở phào nhẹ nhõm
- Phù... Bọn họ mà bắt được thì coi như tiêu luôn!
Nó không hề ngó ngàng đến tên con trai đang nằm dưới đất và bị cô ngồi trên người, cậu ta căng mắt ra nhìn con nhỏ "Trốn trại" trước mặt (t/g: công nhận giống trốn trại thật hahah// Nó: Mi vừa nói ai vậy hử// T/G: hihi đâu có ai đâu hihi...). Sao trên đời lại có hạng con gái vô duyên, mất nết như thế chứ? Xông vào phòng con trai, ngồi trên người con trai, lẩm bẩm một mình từ nãy đến giờ mà không thèm nói một câu xin lỗi là sao? Hăn lạnh lùng:
- XUỐNG NHANH _ Tuy lời nói ngắn gọn nhưng cũng để đối phương phải rùng mình
- áAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.......... _ Tiếng la hét của nó làm người ngồi bên bên phải bịt tai lại ko thủng màng nhĩ mất
- Cô bị 'ĐIÊN' hả?? _ Hắn lạnh lùng, người tỏa ra đầy mùi thuốc súng
Nó như ý thức được thì nhận ra mình vào phòng của người liền đứng dậy vội vội vàng vang
- Tôi xin lỗi...... tôi ko cố ý _ Nó cúi ngằm mặt xuống vì sợ cái ánh mắt đỏ ngầu rực lên những tia lửa như muốn thiêu sống của ai kia...
- Mà chỉ cố tình? _ Hắn đứng dậy ngồi vào ghế sofa vẫn giọng nói lạnh lùng đó
"Hừ bổn cô nương đã xin lỗi rồi mà còn nhiều lời. Trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-sieu-quay-lee/2346/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.