Băng đưa tay đang run rẩy sờ lên mặt Minh thật nhẹ nhàng, nó yêu cái ánh mắt yêu thương, đôi môi ngọt ngào này,yêu toàn bộ mọi thứ thuộc về hắn:
- Minh...đừng khóc...Anh lại khóc nhè rồi!Yếu đuối quá đó...Đại ca Devil White sao lại yếu đuối như vậy...thật mất mặt mà...
Minh lắc đầu, nước mắt hắn chỉ rơi vì nó, nhìn thấy nó từng hơi thở không nên lời, có vẻ rất đau đớn:
- Em... không cho phép em ngủ...em phải nói chuyện với anh cho đến khi xe cấp cứu đến nha...bà xã...đám cưới chúng ta sắp đến rồi mà bà xã...
Bọn Vi,Nhi khóc đến đau đớn, nước mắt lã chã rơi, mà không kìm lại được Bảo với Phi nhìn cũng không kiềm được tê dại nơi đầu mũi gọi vội cho xe cấp cứu rồi nhanh chóng bế nó ra phía rìa ngoài rừng,nó cười thật nhẹ nhàng:
- Mọi người đừng khóc...Minh đừng khóc...Minh ngoan...em yêu anh nhiều...cho em ngủ một chút...em buồn ngủ quá...mắt không mở nổi!
Minh lắc đầu, lắc điên cuồng, nước mắt mặn đắng rơi xuống mặt nó, nó lấy hết sức lau nước mắt cho hắn:
- Không cho phép...em không được ngủ...nhìn nè chiếc nhẫn đính hôn...anh vừa mua để đeo cho em...trên đó khắc tên anh và em đó bà xã...à Phong tỉnh rồi...em nhất định phải tỉnh để về gặp nó...ba mẹ còn đang đợi tin em...Em không được phép ngủ!
Nó yên vị trên xe cấp cứu, mắt đã nhoè những vệt nước mắt, máu vẫn còn dính khắp mặt cùng tay nó, phần ngực và bả cau được y tá giữ máu, Minh một cấc không rời, hắn điên đến nơi rồi tim hắn ngừng đập mất:
- Minh ngoan...Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733967/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.