Minh nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía cửa, khẽ nhếch môi đầy châm biếm:
- Tôi biết ngay là cô giở trò mà...Cô hết cái để làm rồi à?
Phan Bích Hà rũ cặp mắt đầy ngây thơ, ôm chầm lấy Minh, giọng nói thỏ thẻ đầy mị hoặc:
- Minh...em nhớ anh lắm!Anh một chút cũng không nhớ em ư?Anh có biết 3 năm qua ngày nào em cũng nhớ anh...mỗi giờ trôi qua đều mong được gặp anh...
Minh phát buồn nôn, mất kiên nhẫn đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, hắn phủi phủi người như đụng phải thứ bẩn thỉu, chán ghét mà lườm xuống:
- Cô khiến tôi buồn nôn! Không phải là giờ biết thân phận của tôi mới trở về sao?Ở bên ông già đó không cho cô đủ tiền à?Lại để cô về giở cái trò buồn nôn này?Ngày đêm đều nhớ, cô nói không thấy ngượng mồm đi?Kinh tởm!
Hắn xoay người bước đi ra cửa, Phan Bích Hà nhanh chóng đứng dậy ôm lấy eo hắn, khẽ thút thít đầy tình ý, giọng vô cùng đáng thương,giọt lệ dường như ướt đầy áo đồng phục hắn:
- Minh...không phải...năm đó em có nỗi khổ riêng...Lúc đó...vì em cần tiền...ba em cần chữa bệnh...nên em mới buộc phải theo ông ta...Em thật sự chỉ yêu có mình anh thôi Minh à!Minh hãy cho em một cơ hội.
Minh xoay người lại giữ chặt lấy đôi tay đang mò mẫn người của hắn, hắn tức muốn điên, cảm thấy buồn nôn giờ phút này chỉ muốn tìm Băng, ôm lấy cô thật chặt, để không phải đối mặt với con người mưu kế, kinh tởm này:
- Đừng để tôi phải chặt đi cánh tay của cô...Cho cô cơ hội?Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733956/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.