Liên Kiều nghe vậy gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng rầm rì một tiếng, sau đó âm thanh biến mất dần….
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Không có chuyện gì tự dưng lại chủ động đi hỏi cô chuyện thứ hai, anh thật không ngờ nha đầu này một chút kinh nghiệm bơi đều không có mà lại muốn thắng Judy?
Anh trầm mặc không nói gì.
Liên Kiều thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt rầu rĩ mà đứng dậy đi đến trước mặt anh, giống như cô nhóc muốn đòi kẹo đường túm lấy tay áo anh đung đưa:
“Kính nhờ, tôi vừa thấy anh bơi tốt vậy dạy tôi đi. Những huấn luyện viên ở trường học tôi đều không tin tưởng được!!!”
Nhìn cô giống như con chó nhỏ đáng thương không ai muốn, trong ánh mắt đều là đau khổ động lòng người.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thoát ra khỏi trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn cô nhất thời có chút mê mẩn.
“Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ bị Judy kia chê cười khẳng định sẽ rất mất mặt nếu không đi, nếu tôi mà đi chắc chắn sẽ chết!!!”
“Được, tôi giúp cô! Hai việc này cô đều giao cho tôi đi!!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn bật ra mấy lời này.
“Thật?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều bỗng sáng lên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhếch môi cười: “Tôi sẽ không lừa cô, hơn nữa nếu cô thua không phải tôi đây cũng sẽ bị mất mặt sao?”
Anh dùng lí do như vậy để tự nói với mình, không biết vì sao khi anh thấy bộ dáng ảm đạm thất thần của cô thì lòng lại không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/83688/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.