Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói được gì, anh không khỏi nhớ tới lời thủ hạ của mình báo cáo ngày đó. Sau khi nha đầu này tới Hong Kong luôn tìm cách đi xem mặt xem ra cô làm thế chỉ để thỏa mãn thói quen chỉnh người của mình.
Anh cảm thấy da đầu mình có chút giật giật, tự cười khổ chính mình đang làm cái gì đây? Lại ở chỗ này chon ha đầu này láo loạn lâu như vậy?
Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu không nói hai lời lập tức đi ra cửa.
“Này, anh còn chưa đáp ứng yêu cầu của tôi, anh không thể đi!” Liên Kiều vừa thấy hành động của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến sắc.
“Nha đầu, cô hoàn toàn không cần thiết phải như vậy!” Dùng chiêu này với Hoàng Phủ Ngạn Tước anh sao, căn bản không có tác dụng! Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới cửa quay người lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Liên Kiều thản nhiên nói.
Anh cảm thấy tốt hơn hết là nên nhắc nhở cô một chút, bằng không không biết cô còn có thể láo loạn tới mức nào nữa. Ngộ nhỡ đụng phải người xấu mà nha đầu mảnh mai như cô tới lúc gặp nạn quả thực kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Liên Kiều sau khi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống bỗng nhiên rực sáng chạy nhanh tới trước cửa, dang hai tay chặn ngang lối không cho Hoàng Phủ Ngạn Tước bước qua.
“Không cho anh đi chính là không cho anh đi!”
“Cô!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng gặp qua cô gái nào lại thẳng thắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/83677/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.