‘Ngạn Tước, đoạn tiếp theo em không thuộc lắm, anh đàn cùng em được không?’ Cô ngưng thần nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút khẩn cầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, vốn đặt trên dãy phím đàn chỉ có hai bàn tay giờ đã thành bốn bàn tay.
Khúc nhạc êm dịu như nước chảy lần nữa lại vang lên.
Nỗi khổ sở trong lòng Liên Kiều lại trào dâng lần nữa. Cảnh tượng của đêm dạ hội đó lại hiện lên trong đầu cô. Đêm đó … Ngạn Tước cũng ngồi bên cạnh cô thế này, nhìn sâu vào mắt nhau rồi cùng đưa khúc nhạc thăng hoa.
Nhưng đêm nay … đêm nay liệu hắn có nhớ chút gì đến những kỷ niệm khó quên đó không?
Những nốt nhạc quen thuộc khơi dậy tiềm thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngón tay hắn phản xạ vô điều kiện linh hoạt lướt trên những phím đàn, một cảm giác quen thuộc nào đó lại lần nữa nảy sinh trong đầu.
“Đông …’
Cả bàn tay tay vô thức ấn mạnh xuống dãy phím đàn tạo nên một chuỗi âm thanh kỳ quặc.
‘Ngạn Tước?’ Liên Kiều bị hành động đột ngột của hắn làm cho sợ hết hồn, cô vội ngừng tay nhìn sang bên cạnh.
‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt ngưng trọng.
Tim Liên Kiều đập liên hồi suýt nữa thì vọt ra khỏi cổ họng, trong một khoảnh khắc, cô còn cho rằng hắn đã nhớ lại mọi chuyện.
‘Trước đây chúng ta … đã từng cùng nhau đánh đàn sao?’
Cả gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066350/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.