‘Em gái, em bây giờ chỉ còn thời gian một ngày, qua hôm nay rồi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.’
Trong phòng của Liên Kiều, Mặc Di Nhiễm Dung hết đi tới lại đi lui, nói.
Trời còn rất sớm, khi Liên Kiều vẫn còn chìm trong giấc mộng, mộng về tỉnh cảnh lãng mạn cảm động tối qua thì Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, còn có Hoàng Phủ Anh ba người như đã hẹn trước cùng lúc xông vào phòng cô, gọi cô thức dậy.
‘Chị, chị nói gì vậy? Cái gì mà “chỉ còn thời gian một ngày”? Liên Kiều vừa đưa tay dụi đôi mắt nhập nhèm vừa hỏi.
Thượng Quan Tuyền ngồi xuống bên cạnh cô, sốt ruột nói: ‘Liên Kiều, chị không biết sao, cái cô Dodo đó, thời hạn cuối cô ta hạ Giáng chính là nửa đêm nay, cũng tức là nói, chỉ cần qua nửa đêm nay Ngạn Tước sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.’
Liên Kiều trợn to mắt đứng bật dậy, ‘Chị, thật vậy sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu:’ Đúng vậy, là cô ta chính miệng nói với chị!’
Liên Kiều sửng sờ một lúc rồi mới hỏi lại: ‘Chị ta chính miệng nói với chị sao? Sao lại như thế?’
Tuy cô không hiểu biết nhiều về Giáng Đầu Thuật nhưng cô biết một Giáng Đầu Sư thông thường không có khả năng nói cho người khác biết thời hạn cuối bằng không đối với chính mình rất bất lợi.’
‘Phải đó chị Nhiễm Dung, Dodo lúc nào cũng có vẻ thù địch đối với chúng ta, sao lại tốt bụng như vậy nhắc nhở chúng ta chứ? Em thấy nói không chừng là cô ta đang nói dối thôi.’ Hoàng Phủ Anh chau mày nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu: ‘Không đâu! Cô ta không cần đem thời hạn cuối này nói đùa với chúng ta.’
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút rồi hỏi: ‘Vậy có phải … là cô ta quá tự tin không? Cô ta nghĩ cho dù đem thời hạn cuối nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không làm gì được cô ta.’
Liên Kiều nghe vậy gật đầu liên tục, ‘Đúng đó, đây là cách giải thích duy nhất cho hành động kỳ lạ của cô ta.’
Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xuống sofa, gương mặt vẫn chưa dãn ra nhưng cô không nói gì.
‘Chị …’ Lòng đầy hoang mang, Liên Kiều đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: ‘Em biết vì chuyện của em mà khiến mọi người lo lắng, không sao đâu, có chuyện gì chị cứ nói thẳng với em được không? Vì Ngạn Tước, vì chính mình em nhất định sẽ chống đỡ đến cùng.’
Thấy cô nói một cách đanh thép như vậy, Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười nhẹ vỗ vỗ đôi gò má trắng nõn của cô, nói: ‘Em đã làm tốt lắm rồi, em gái. Trải qua chuyện lần này chị mới biết tình cảm của em và Hoàng Phủ tiên sinh thật sự rất sâu đậm nha.’
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Chị, chị biết không, tuy bây giờ còn chưa biết kết quả nhưng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.’
‘Cảm thấy hạnh phúc?’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói vậy, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: ‘Chồng em rất nhanh có thể sẽ thành chồng của một người khác, em nên cảm thấy khổ sở mới đúng chứ.’
‘Không đâu, là hạnh phúc!’ Liên Kiều nhìn cô bằng ánh mắt kiên định…
‘Tuy em đã trải qua cảm giác khổ sở khi Ngạn Tước không nhận ra em, tất cả mọi người trong “Hoàng Phủ” đều không nhận ra em, đều xem em là người xa lạ nhưng mà … bên em vẫn còn rất nhiều người quan tâm em, có chị, Tiểu Tuyền còn có Anh Anh nữa, đương nhiên là còn có Lãnh đại ca lúc nào cũng luôn quan tâm bảo vệ sự an toàn của em. Em nghĩ nếu như không bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Quý Dương và Thiếu Đường thì họ chắc chắn cũng sẽ đến giúp em. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến em thấy mình là người rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa tối qua Ngạn Tước đối với em rất ôn nhu, rất tình cảm nha … cái cảm giác này … ừm … thật giống như ngày xưa. Em tin anh ấy nhất định sẽ nhận ra em, nhất định sẽ yêu em!’
Lúc này Thượng Quan Tuyền mới mỉm cười nói: ‘Đương nhiên rồi, Ngạn Tước yêu nhất là Liên Kiều nhà chúng ta nha. Em cũng không tin ông Trời tàn nhẫn như vậy nỡ chia cắt hai người yêu nhau.’
‘Đúng vậy đúng vậy. Ánh mắt anh Ngạn Tước nhìn Liên Kiều không giống với nhìn Dodo nha, hơn nữa chúng ta ai cũng cảm giác được anh Ngạn Tước rất quan tâm Liên Kiều. Em nghĩ chuyện này nhất định sẽ có cơ hội chuyển nguy thành an!’ Hoàng Phủ Anh cũng nói như đinh đóng cột.
‘Cám ơn mọi người!’ Liên Kiều cảm động đến không nói thành lời, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy hai cô gái, dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy nụ cười rạng rỡ của cô cũng yên tâm, mấy lần mấp máy môi định nói lại thôi.
‘Chị, chị có phải có điều gì muốn nói với em không?’ Liên Kiều thấy vậy vội hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Em gái, thực ra … tối hôm qua lúc em và Hoàng Phủ tiên sinh ở trong vườn hoa, Dodo cũng nhìn thấy.’
Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh cùng ngây ngốc tại chỗ.
‘Chị, chị nói là cô ta nhìn thấy Ngạn Tước … ừm … hôn em sao?’ Ngoài sự kinh ngạc còn có một nỗi xấu hổ khiến mặt cô đỏ ửng.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, trong đáy mắt hiện lên một nỗi nghi hoặc.
Liên Kiều bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, đôi mắt màu tím mở to nhìn cô …
‘Trời ạ …’ Hoàng Phủ Anh cũng ngạc nhiên hỏi lại: ‘Vậy … vậy cô ta có làm gì anh Ngạn Tước hay Liên Kiều không?’
‘Chắc là không có đâu. Sáng sớm hôm nay Ngạn Tước đã đến công ty làm việc rồi, không khác gì ngày thường cả còn Liên Kiều thì không phải vẫn đang yên lành ở đây nói chuyện với chúng ta sao?’ Thượng Quan Tuyền chen vào.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu đồng ý với cách nói của cô: ‘Tối hôm qua cô ta đúng là không có làm gì cả, chừng như cô ta đã đoán trước được Ngạn Tước sẽ đi gặp Liên Kiều vậy.’
‘Chuyện này … chuyện này sao lại có thể chứ?’ Liên Kiều vẫn chưa từ trong nỗi bàng hoàng tỉnh lại.
‘Thực ra … điều nghi vấn của chị chính là … cô ta đã thấy chuyện đó nhưng vì sao lại không ra tay ngăn cản? Ngay cả bước đến đánh động một tiếng cũng không có, hơn nữa còn nhắc nhở chị về thời hạn cuối. Chị thật nghĩ mãi cũng không hiểu ý đồ của cô ta là gì.’ Mặc Di Nhiễm Dung mày vẫn luôn chau chặt, nghi hoặc lên tiếng.
‘Em cũng nghĩ không ra nha. Nhưng mà …’ Liên Kiều cắn môi, rũ mắt không dám nhìn thẳng mọi người, trên mặt lộ ra một sự đồng tình và trắc ẩn.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô: ‘Em muốn nói gì đây?’
Liên Kiều trầm mặc một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô: ‘Chị ta là chị của em.’
‘Vậy thì sao?’
Thượng Quan Tuyền nhịn không được chen vào: ‘Liên Kiều, chị đừng nói với bọn em là chị đồng tình và tha thứ cho cô ta nha. Chẳng lẽ chị đã quên cô ta hại chị khổ sở đến thế nào? Đó là còn chưa nhắc đến lần trước cô ta hại chị khiến chị mê man, suýt nữa thì mất luôn cả mạng.’
‘Nhưng mà …’
‘Nhưng mà sao?’ Hoàng Phủ Anh kéo tay cô tức tối nói: ‘Chắc là chị không mềm lòng đến thế chứ? Nếu như trước nửa đêm nay mà anh Ngạn Tước vẫn còn chưa nhớ được chị thì kế hoạch của cô ta đã thành công, chị tốt nhất là nên lo cho chính mình còn hay hơn.’
Liên Kiều cắn môi, ngập ngừng nói ‘Chị không có quên những chuyện chị ấy đã làm với chị. Chỉ là … chị thật sự cảm thấy chị ấy rất đáng thương!’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]