‘Này anh làm gì vậy, buông tôi ra. Sao anh lại thô lỗ đến thế chứ?’
Dodo liều mình giãy dụa nhưng đôi tay Lãnh Thiên Dục rắn như thép nguội, bám vào cổ tay cô như hai gọng kìm, không chống đỡ được, Dodo liền bị Lãnh Thiên Dục kéo đi.
Tiếng kêu của cô ta dần khuất sau cánh cửa phòng y tế.
Trong phòng, cảnh tượng lại hoàn toàn khác.
‘Đau không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa giúp Liên Kiều thoa thuốc vừa hỏi.
Liên Kiều lắc đầu: ‘Hình như không còn đau nữa!’
Đâu chỉ là không đau, đầy cõi lòng đều ngọt như mật!!!!
‘Thật là một nha đầu yếu ớt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói giọng có vẻ như trách móc nhưng không dấu được một tia sủng nịch.
‘Em nào có yếu ớt như vậy chứ! Chỉ tại ông bác sĩ đó tay nghề không ra gì, làm cho người ta đau muốn chết. Anh thì khác!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: ‘Khác thế nào?’
‘Bởi vì anh là …’ Thấy mình suýt nữa là lỡ lời làm lộ bí mật, Liên Kiều vội đổi một cách nói khác: ‘… người rất dịu dàng!’
Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ mỉm cười, không nói gì.
Những người còn lại trong phòng y tế nhìn thấy cảnh này, không ai bảo ai nháy mắt ra hiệu cho nhau rồi cùng lặng lẽ rời đi. Cả căn phòng chỉ còn lại Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mắt Liên Kiều rơi trên sườn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nhìn chăm chăm vào những đường nét rất riêng trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066341/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.