‘Ngạn Tước!’ Liên Kiều quyến luyến gọi tên hắn. Cô không dám phá vỡ khoảnh khắc này, dường như chỉ sợ nếu mình lớn tiếng một chút, giờ phút thần tiên này sẽ tan mất vậy.
Đôi mi dài của cô khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn cô Hoàng Phủ Ngạn Tước không khống chế được mình, hắn ngồi xuống lại bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi vươn ra, nhẹ ôm cô vào lòng.
Cả người Liên Kiều run lên, cô khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân thật sau đó cũng vòng tay ôm hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.
Ngạn Tước của cô trở lại thật rồi sao?
Nhất định là vậy, bằng không sao cô lại thấy ấm áp thế này?
Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng không dám thổi mạnh, chỉ nhẹ nhẹ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.
Không gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong một giấc mộng đẹp vậy!
Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ một chút lơi lỏng hắn sẽ biến mất vậy.
Không khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, hắn nhẹ đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô cười nhẹ: ‘Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa nha đầu, có tâm sự gì có thể nói cho anh nghe!’
Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn càng khiến lòng cô khổ sở.
“Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066323/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.