‘Em bắn trúng cái này!’
Bước theo sau lưng cô, Lãnh Thiên Dục “tốt bụng” nhắc nhở một câu, tiện tay đưa lên gõ gõ lên thân cây.
Liên Kiều thực sự ngơ ngẩn cả người, hai chân mày cau chặt đến độ tưởng như dính sát vào nhau.
‘Nha đầu, muốn bắn trúng hồng tâm không đơn giản vậy đâu, cần có thời gian cùng quyết tâm luyện tập!’ Lãnh Thiên Dục nói giọng dạy đời.
‘Hừm! Là anh nói có ba cơ hội mà. Đây mới là phát súng đầu tiên, gấp cái gì?’
Liên Kiều không chịu thua cãi lại sau đó xoay người đi về chỗ cũ, lần nữa nhấc súng lên. Cô không tin mình tệ đến như vậy hơn nữa … trực giác đáng tự hào của cô sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Lãnh Thiên Dục cười thầm, nha đầu này, vẫn còn chưa chịu thua nha.
Liên Kiều tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị bắn, cô nhất định phải khiến Lãnh Thiên Dục nhận thua, muốn chứng minh với hắn cô có thể làm được những chuyện người khác không làm được.
Phanh …
Lại một phát súng nữa.
Sức bật của súng khiến ngón tay của Liên Kiều tê dại, ngay cả súng cũng không cầm vững mà rơi xuống đất.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy cố nhịn cười quét mắt về phía tấm bia nhưng ngay lập tức, hắn biến sắc mặt …
Liên Kiều chạy nhanh đến bên tấm bia, sau khi nhìn thấy kết quả, cô cười dài một tràng …
‘Ha ha … thế nào hở Lãnh Thiên Dục?’
Lãnh Thiên Dục không trả lời chỉ nhìn hồng tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066295/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.