Sao Hoàng Phủ tiên sinh cho rằng tôi nên thỏa mãn chứ?’ Dodo nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú rồi hỏi lại.
‘Tôi nghĩ không ra có lý do gì để không thỏa mãn cả.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng đáp.
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, uyển chuyển nói: ‘Đương nhiên là ngài không nghĩ ra rồi bởi vì người ngài quan tâm là Kuching cho nên tất cả những việc ngài làm đều là vì con bé, ngài sợ tôi làm tổn thương nó.’
‘Chẳng lẽ không phải sao?’
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi trầm xuống: ‘Chị của Liên Kiều bị thương, chuyện ngày tôi nghĩ cô rõ ràng hơn ai hết!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài phải hiểu rõ, tôi mới chính là chị ruột của Liên Kiều, cô gái kia chỉ là một Giáng Đầu Sư vô dụng mà thôi!’ Giọng nói của Dodo đột nhiên trở nên rất kích động.
‘Trước giờ tôi chưa từng thấy có người chị nào lại dùng thủ đoạn tà ác như vậy đi đối phó em gái ruột của mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng ném lại một câu.
Dodo nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, người của tứ đại tài phiệt các ngài đều có một cái bệnh chung, đó là luôn tự cho mình là đúng. Kuching là em gái ruột của tôi, ngài cho rằng tôi sẽ làm gì con bé chứ?’
‘Những chuyện cô làm còn ít lắm sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lành lùng nhìn Dodo: ‘Những người bị hại trong tay cô lại chẳng phải là một, hai người đơn giản như vậy. Cô hại người nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066278/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.