‘Em chỉ có thể cam chịu một mình mà, chứ để người nhà biết được thì mấtmặt biết mấy!’ Liên Kiều phản bác lại, ‘Anh không biết đó thôi, hôm naythầy giáo còn rất chiếu cố, gọi riêng em lên hỏi xem có phải sức khỏe em có vấn đề gì đó không, bằng không sao lại không thể hoàn thành bài thiđể bị rớt lại, những bạn học khác đều chê cười sau lưng em, thực tứcchết đi!’
‘Ha ha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong phát ra tiếng cười sảng khoái, hai tay vòng sang giữ chặt lấy vai cô.
Liên Kiều nhướng mày, bất mãn đẩy tay hắn ra, ‘Này, là anh hứa sẽ không cười nhạo em, bây giờ còn dám cười?’
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn rạng rỡ, hắn kéo cô vào lònglần nữa, nhẹ giọng an ủi: ‘Nha đầu, ngôn ngữ chỉ là một loại công cụ màthôi, khi em đã làm quen với hoàn cảnh sống thì ngôn ngữ không còn làvấn đề nữa!’
Liên Kiều chu môi, ai oán nói: ‘Hừm, nhà giàu thì làm sao mà hiểu đượcnổi khổ của nhà nghèo chứ, anh giỏi nhiều ngoại ngữ như vậy đương nhiênlà không cần lo lắng cái gì rồi, chỉ giỏi nói người ta!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Thành ngữ Trung Quốc càng lúc càng khá nha!’
‘Đáng ghét, anh giờ rất có tâm trạng cười nhạo em có phải không?’
Liên Kiều xụ mặt xuống đẩy mạnh hắn ra sau đó ngồi xổm xuống, rầu rĩ nói: ‘Nói tóm lại, ngày mai em sẽ không đến trường đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hết cách nói với cô, hắn chỉ đành ngồi xuống bêncạnh cô, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066260/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.