Chương trước
Chương sau
‘Chiiii….’ Con ngựa lại hí lên một tiếng, chân trước bắt đầu giẫm trên bãi cỏ mẫy cái sau đó tốc độ dần dần nhanh lên, bắt đầu đi về phía trước.

‘Hô hô …’ Ngồi trên lưng ngựa Liên Kiều cảm thấy cực kỳ nhàn nhã, tâm trạng hào hững vẫy tay về phía mọi người, ‘Nhìn xem này, Bôn Bôn mang em đi!’

Tất cả mọi người một lần nữa bị chấn động …

Ai nấy đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc là do con ngựa này có linh tính hay là do chính bản thân Liên Kiều …

Trong lúc mọi người còn đang bàng hoàng suy nghĩ thì lại một màn nữa làm bọn họ kinh hoảng.

Chú ngựa mang theo Liên Kiều trên lưng, vừa nãy đi chầm chậm vài bước giống như là sợ cô chưa quen với tốc độ mà té ngã, bây giờ lại đột ngột tăng tốc.

Điều này ngay cả người nuôi ngựa nhiều năm như Lăng Thiếu Đường cũng chưa từng chứng kiến qua.

Trông Liên Kiều thật đẹp, giống như một nữ tướng kiêu ngạo thắng trận trở về, vừa vui mừng reo hò vừa lớn tiếng kêu: ‘Ha ha, em biết cưỡi ngựa rồi, Bôn Bôn, em thật giỏi nha!’

Tiếng reo của Liên Kiều cùng tiếng vó ngựa vang vọng trên đồng cỏ bao la …

‘Chuyện này … rốt cuộc là thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chứng kiến từ đầu đến cuối, bây giờ trong lòng hắn không còn lo lắng nữa, thay vào đó là rất nhiều nghi vấn.

Lăng Thiếu Đường bước đến, nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra hắn cũng cảm thấy vô cùng rầu rĩ, mặt ủ mày chau một lúc lâu mới lớn mật đặt giả thuyết: ‘Nói không chừng chuyện này là do Liên Kiều!’

‘Ý cậu là sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi lại, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi bóng dáng của Liên Kiều một giây.

‘Mình nghi ngờ đây chính là năng lực bẩm sinh của Liên Kiều, một loại năng lực … khiến cô có thể thuần hóa các loài động vật!’ Lăng Thiếu Đường suy nghĩ một lúc mới nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn, ‘Mình lại không biết cô ấy còn có loại năng lực này!’

‘Nói không chừng chính bản thân Liên Kiều cũng không biết!’

Kỳ Hinh bước đến bên cạnh họ, tham gia vào câu chuyện, ‘Các anh cũng biết mà, gia tộc của Liên Kiều vốn tinh thông chiêm bốc và Giáng Đầu Thuật, mà trực giác của từng người trong gia tộc đương nhiên trở thành một loại năng lực có thể ảnh hưởng đến các vật hoặc loài vật khác nhau, theo em suy đoán, đây là lúc năng lực này phát huy tác dụng, điều này có thể chính Liên Kiều cũng không biết!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô phân tích có lý, gật đầu, ‘Có thể là như vậy, bằng không cũng không có cách nào giải thích tất cả những chuyện xảy ra hôm nay!’

‘Cho nên có thể nói … sức mạnh từ trực giác của Liên Kiều không chỉ dùng để đoán đáp án thi cử hoặc là giải mật mã gì đó, mình nghĩ phần lớn năng lực của cô ấy chưa được phát huy đúng mức, cũng có thể nói, năng lực của cô ấy không chỉ nằm ở phạm vi chúng ta có thể biết được!’ Lăng Thiếu Đường suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

‘Cũng có thể!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn về phía Liên Kiều, thấy cô cưỡi ngựa hết sức hào hứng, trên môi cũng nở một nụ cười vui vẻ, ‘Bất kể ra sao, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được!’

Lăng Thiếu Đường gật đầu, sau đó thở dài một tiếng, nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Ngạn Tước, mình thật không thể hình dung người phụ nữ của cậu rốt cuộc là người như thế nào …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười, không nói.

***

‘Hô … Thật thoải mái! Mọi người có thấy không, Bôn Bôn của em quả thực là “thần mã” nha!’

Trên bàn ăn, Liên Kiều vẫn giữ nguyên nét hưng phấn, khua tay múa chân sinh động miêu tả lại quá trình cưỡi ngựa.

‘Được rồi được rồi, Bôn Bôn là “thần mã”, vậy cưỡi thần mã nửa ngày rồi, em chắc là đói lắm rồi phải không? Hoàng Phủ Ngạn Tước hệt như đang dỗ con gái, vừa nói vừa chu đáo cắt bít tết cho cô, sau đó đẩy cái đĩa về phía Liên Kiều.

Liên Kiều gật đầu, ‘Phải đó, em đói sắp chết rồi, ai ya …’

Cô chợt như vừa nghĩ ra điều gì đó, vội đứng dậy định chạy ra ngoài.

‘Đi đâu vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô lại.

Đúng là hết cách với nha đầu này, nghĩ cái gì là liền đi làm cái đó, không cẩn thận một chút là chạy mất hút ngay.

‘Bôn Bôn của em cũng chạy rất lâu rồi, nhất định cũng đói lắm, em đi cho nó ăn!’ Liên Kiều vội vàng nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, vô lực kéo cô rúc vào ngực mình, nhẹ giọng nói: ‘Yên tâm đi, Thiếu Đường đã sắp xếp người đi cho ngựa ăn rồi, em ngoan ngoãn ngồi đây ăn cơm đi!’

Liên Kiều nghe vậy vẫn không yên tâm, hỏi lại Lăng Thiếu Đường, ‘Người anh sắp xếp có phải là nhân viên trường ngựa lúc nãy không?’

‘Không phải, là người chuyên cho ngựa ăn!’ Lăng Thiếu Đường trả lời cô.

‘Ồ!’ Liên Kiều gật đầu, ‘Vậy thì tốt rồi, Bôn Bôn không thích người nhân viên trường ngựa lúc nãy đâu, bằng không sao nó lại đẩy ngã anh ta chứ, nhất định là anh ta từng đối xử không tốt với Bôn Bôn!’

‘Được rồi, Thiếu Đường tự biết sắp xếp thế nào cho ổn thỏa mà, bây giờ ăn cơm được chưa?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng.

Liên Kiều lúc này mới yên tâm ngồi tận hưởng bữa trưa.

Trên bàn ăn bởi vì có Liên Kiều mà đầy tiếng cười nói vui vẻ.

‘Liên Kiều, em quả là rất giỏi đó, có thể trở thành người huấn luyện ngựa rồi đó!’ Kỳ Hinh vừa cười vừa nói.

‘Hi hi … em cũng không biết nữa, không ngờ em học cưỡi ngựa lại nhanh như vậy!’

Liên Kiều vừa nói vừa nhìn Lăng Thiếu Đường, cười quỷ dị nói: ‘Anh thấy chưa, em nói học cưỡi ngựa làm sao mà phải học đến một tuần chứ! Thiếu Đường, chẳng lẽ anh phải học lâu như vậy mới biết cưỡi ngựa hay sao?’

Nói xong còn nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ về phía hắn.

Lăng Thiếu Đường vẻ mặt quẫn bách, tức giận mà không nói được lời nào phản bác.

Cứ như vậy, một bữa cơm gần như trôi qua trong tiếng cười của Liên Kiều.

***

‘Ngạn Tước ... chân của em mỏi quá!’

Màn đêm dần buông, Liên Kiều vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô vừa rẩy rẩy mái tóc ướt vừa đẩy cửa phòng sách, dáng vẻ lười biếng đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, nũng nịu nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đẩy xấp văn kiện trong tay sang một bên, tươi cười kéo cô vào lòng …

‘Điên cuồng suốt một ngày giờ mới biết mệt sao?’ Trong giọng nói trầm thấp mang theo vô vàn trìu mến cùng sủng nịch, hắn bế bổng cô lên đi về phía sofa, đặt cô ngồi xuống sau đó nâng chân cô lên đặt lên đùi mình, chu đáo giúp cô massage.

‘Người ta vui mà …’ Liên Kiều nằm hẳn xuống sofa, cười híp mắt nói.

‘Nói rõ nhé, sau này dù có vui đến mấy cũng không được làm những chuyện khiến anh lo lắng như vậy nữa, nghe rõ chưa?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay lưng liền toát mồ hôi lạnh.

‘Tuân lệnh!’ Liên Kiều nghịch ngợm đáp lời.

Nghe vậy mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước mới dãn ra, cười hài lòng.

‘Ngạn Tước, lúc nào thì em mới có thể học bắn súng và đua xe đây?’ Liên Kiều chợt nhớ ra, ngồi dậy hỏi nhanh.

‘Nha đầu, cơm cũng phải ăn từng bữa, mấy kỹ năng này phải học từng cái từng cái một, hôm nay em mới vừa học cưỡi ngựa xong, nghỉ ngơi vài hôm rồi học môn khác cũng chưa muộn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước khuyên cô.

Thật không có cách gì với cô nhóc này, không biết mệt hay sao chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.