‘Aaaa…’ Liên Kiều bị tiếng gọi kia đánh thức sau đó bóng dáng Hoàng Phủ Ngưng lập tức hiện ra trước mắt khiến cô giật nảy mình.
‘Em … em sao lại đến phòng chị?’
‘Này, không phải là chị quên rồi chứ?’ Sắc mặt Hoàng Phủ Ngưng hết sứctiều tụy, nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Liên Kiều ánh mắt tràn đầy bất mãn.
‘Ạ? Cái gì? Liên Kiều nhất thời vẫn chưa tỉnh mộng, thần trí mơ mơ màng màng.
Hoàng Phủ Ngưng không nói thêm gì, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
‘Này … Tiểu Ngưng …’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngưng kỳ lạ như vậy, đầu óc như rơi vào mộttầng mây mù, bất tri bất giác xoay người định đứng dậy thì đột nhiên ténhào trên thảm.
‘Ô … đau chết mất!’
Hoàng Phủ Ngưng này đang làm gì vậy, vô duyên vô cớ chạy đến phòng mìnhsau đó lại vô duyên vô cớ chạy đi mất, thật chẳng hiểu gỉ cả.
Khi cô còn đang lẩm bẩm tự nói với mình thì Hoàng Phủ Ngưng lại xuất hiện trước mắt, trên tay có thêm một đống quần áo.
Liên Kiều trợn mắt nhìn cô … rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
‘Ai yo, Liên Kiều, mau đứng lên …. Hả? Sao chị lại ngồi trên thảm?’Hoàng Phủ Ngưng ném quần áo lên giường, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn LiênKiều.
‘Còn không phải là vì em sao? Không nói tiếng nào chạy đi mất, chị địnhxuống giường tìm em hỏi rõ, nào ngờ bị lỡ chân té trên thảm nè!’ LiênKiều vừa ai oán nói vừa để mặc Hoàng Phủ Ngưng dìu mình đứng dậy.
‘Em chỉ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066232/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.