Ánh mặt trời vẫn chiếu những tia nắng rực rỡ lên thảm cỏ xanh, cơn gióbuổi chiều có chút oi bức, thổi qua khiến cho hô hấp cũng trở nên khóchịu.
Sau khi đi khỏi biệt thự, Lãnh Tang Thanh giãy tay Niếp Ngân ra, cắm đầu đi thẳng về phía xe.
‘Đứng lại!’ Niếp Ngân lạnh giọng quát sau lưng cô.
Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn về phía hắn, hai tay khoanh lại trướcngực, trong bộ quần áo dạo phố cùng cách trang điểm thế này, trông côthanh thuần như một sinh viên.
‘Có chuyện gì?’ Giọng nói rõ là bất mãn.
Niếp Ngân bước đến, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng quan sát …
Lãnh Tang Thanh thấy hắn im lặng thật lâu, chỉ lẳng lặng nhìn mình,trong lòng càng không vui, cô không nói gì thêm xoay người bước đi.
‘Anh có cho em đi chưa?’ Niếp Ngân kéo một góc áo cô lại, sau đó xoay cho cô đối diện với mình.
Lãnh Tang Thanh liếc hắn một cái, tức tối nói: ‘Này, Niếp đại thiếu gia, anh có chuyện gì thì thẳng thắn nói với em có được không? Anh cứ lẳnglặng nhìn như thế rốt cuộc là có chuyện gì?’
Niếp Ngân lạnh lùng hỏi: ‘Chuyện lúc nãy là thế nào?’
Lãnh Tang Thanh lại liếc hắn, trả lời không đâu vào đâu: ‘Áo của em sắp bị anh kéo rách rồi kìa!’
Niếp Ngân buông tay nhưng vẫn đứng yên chờ cô trả lời.
Cô chỉnh lại y phục sau đó tức giận nói: ‘Anh làm chuyện tốt gì tự mìnhcòn không nhớ rõ sao? Nào phải bảy tám mươi tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066197/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.