Đêm, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa …
Hoàng Phủ Ngạn Tước khoác áo choàng tắm từ phòng tắm bước ra đi vàophòng ngủ, trên gương mặt khẽ gợn lên một đường cong mê người.
Hắn thật mong mỏi nhìn thấy bóng dáng xinh xắn kia, mong mỏi nghe đượcgiọng nói yêu kiều của cô… Hắn bỗng ngạc nhiên với chính mình khi pháthiện ra, chỉ đơn thuần nghĩ đến điều này thôi mà thân thể đã có phảnứng, cái loại phản ứng bản năng đến từ ham muốn!
Chỉ là …
‘Liên Kiều!’
Qua một lúc, lại một tiếng kêu nữa phát ra từ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻmặt hắn đã có chút khó coi nhưng trong căn phòng ngủ rộng lớn không hềthấy bóng dáng cô đâu!
Đáng chết thật!
Nha đầu này chẳng lẽ lại nhân lúc mình không ở trong phòng mà lẻn trốn đi đâu rồi?
Chỉ nghĩ đến điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mình đã có chút pháthỏa, hắn vội xoay người, vừa hay đụng vào một bức tường thịt mềm mại.
‘Ai yo …’
Kèm theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Liên Kiều.
Trời ơi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhìn thấy cô nhóc đang ngã ngồi trên đất, nhất thời mắt hắn trợn to lên.
Liên Kiều đưa tay xoa xoa mũi cô cũng trợn mắt nhìn hắn, hét lên: ‘Này,anh thật đáng ghét nha, không nhìn thấy em đang đứng sau lưng anh saocòn cố ý xoay người lại? Mũi của em sắp bị anh đụng vỡ rồi nè!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết nói sau hắn khẽ than thầm, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066185/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.