Niếp Ngân nghe vậy, đôi mày khẽ nhướng lên, trong đôi mắt đen như mun kia xẹt qua một tia thâm trầm, hướng về Lãnh Thiên Dục lạnh lùng thốt từng chữ một …
‘Cái mà em gái anh thiếu tôi … cả đời này anh cũng không có cách nào trả được!’
Lãnh Thiên Dục không ngờ Niếp Ngân lại nói như thế mà Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh hắn cũng sững sờ.
Lúc này Lãnh Tang Thanh bước đến kéo kéo Niếp Ngân, vẻ mặt bất mãn nói: ‘Này, anh đừng có nói nghe nghiêm trọng như vậy, em … em cũng chỉ là vô tình làm sai mà thôi thực ra nghiêm túc mà nói thì anh với em không có chút quan hệ nào!’
‘Không có quan hên? Em còn dám trợn mắt nói dối!’ Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, trong đôi mắt thâm trầm còn có một tia tà mị.
‘Thanh Nhi!’
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục quả thật là còn lạnh hơn băng, đôi mắt phóng ra tia nhìn sắc bén như dao …
Lãnh Tang Thanh đương nhiên hiểu rõ tính tình của anh trai mình, cô không tự chủ nhìn về Lãnh Thiên Dục.
‘Em rốt cuộc là thiếu hắn cái gì? Là thiếu tiền hay thiếu ân tình?’
Lãnh Thiên Dục cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy hai người có bất kỳ sự tiếp xúc nào, ngay cả lúc hai người đứng cạnh nhau hắn cũng thấy hết sức chướng mắt.
‘Em … em thiếu hắn … cái này làm sao nói?’ Lãnh Tang Thanh vẻ mặt ủy khuất, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được.
Ngược lại Niếp Ngân rất thong dong, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066175/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.