Lại một tiếng thở dài nặng nề của ông lão Hoa Đô, ánh mắt ông lại trở nên xa xăm …
‘Chuyện đó xảy ra lúc ta vẫn chưa về nước, lúc đó Khả Lý Hy sinh ra mộtđứa bé gái, đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng khi Á Hy ômđứa bé trong tay mới phát hiện ra, đôi mắt của đứa bé đó là màu tím …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe đến đây trong lòng không tự chủ được run lên … đôi mắt màu tím? Đôi mắt của Liên Kiều cũng là màu tím.
Giọng của ông lão Hoa Đô run rẩy, ngập ngừng một hồi lâu như muốn điềuchỉnh lại tâm tình sau đó mới tiếp tục nói: ‘Trong gia tộc của chúng ta, phàm những người có đôi mắt màu tím đều là người mang theo năng lựckhác người nào đó, đây là bẩm sinh, không có cách nào thay đổi! Lúc đóKhả Lý Hy giống như phát điên vậy, nó đương nhiên là biết câu chuyện vềlời nguyền, do đó, nó, còn có con trai của ta, hai đứa vì để bảo vệ tính mạng của mình, lại dám nhẫn tâm đem bỏ nó đi mà không hỏi ý kiến củata!’
‘Cái gì?’ Cảm xúc của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thay đổi theo câu chuyện.
‘Con trai của ta đã thay đổi, không chỉ có nó, ngay cả vợ nó Khả Lý Hycũng bắt đầu trở nên khác thường, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, mỗingày đều sống trong sự lo sợ nơm nớp, khi ta biết chuyện này, tuy rằngđau lòng nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đứa bé cũngkhông thể tìm lại được …’ ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066167/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.