Cái dáng vẻ ngờ nghệch này của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật khiến bangười bạn phải dụi mắt liên tục, ba người muốn khóc không được muốn cười cũng chẳng xong.
‘Cậu không phải chứ, Ngạn Tước, đạo lý rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao?’ Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, giảo hoạt cười.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn nói càng ngượng ngùng, lại rất bối rối.
Lăng Thiếu Đường thấy vậy cười càng giảo hoạt, ‘Hắc, bộ dáng này của cậu có được gọi là “bối rối” hoặc là trong lòng có gì không thể cho ngườikhác biết không?’
Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bạn đang cười rất “tặc” kia, sau đó dời mắt về phía Lãnh Thiên Dục …
‘Này, cậu đừng có như khúc gỗ không nói năng gì, phát biểu chút ý kiến đi!’
‘Nói cái gì?’
Lãnh Thiên Dục quả thật tên đúng như người, lạnh lùng quẳng lại cho hắn một câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật có ý muốn giết người rồi. ‘Nói nghe thửcách nhìn của cậu đối với chuyện này!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt cũng không giấu được ý cười, sau đó thở dài một tiếng …
‘Mình cho rằng mình đã rất trì độn rồi, thật không ngờ cậu còn hơn cảmình, quả thật hàng hiếm, đường đường là Hoàng Phủ thiếu gia …’
Nói đến đây, gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lộ ra một nét cười khônggiấu được, tuy rằng giọng điệu toàn là trêu chọc nhưng trong đó thấm đẫm tình bạn thân thiết.
‘Này Thiên Dục, cậu đủ rồi nha, Thiếu Đường như vậy, Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066160/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.