Thấy hắn không nói gì, Liên Kiều càng thấy lạ, chợt nghĩ ra cái gì, côlo lắng hỏi: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em thật bị bệnh rồi sao? Anhnhất định phải nói thật cho em biết!’
Sự ngây thơ như trẻ con của cô càng chạm mạnh vào nội tâm của Hoàng PhủNgạn Tước, tim cũng theo đó mà rung động, một cô gái đơn thuần như trang giấy trắng thế này khiến hắn chợt cảm thấy ham muốn nguyên thủy lúc nãy của hắn là rất … vô sỉ.
Cô ngây thơ như thế, đẹp đẽ như thế hắn làm sao có thể có ý nghĩ thấp hèn như thế chứ …
Tay hắn nhẹ bấu lấy vai cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp, sau đó nụ cười trên mặt dần dần lan tỏa khắp đầu mày cuối mắt …
‘Nha đầu ngốc, em không phải bị bệnh, chỉ là trong lòng em có thêm một người thôi!’
Hắn quyến luyến nhìn cô, đứng giữa biển hoa râm bụt trắng, trông côchẳng khác nào một vị thiên sứ đi lạc xuống nhân gian … Ánh mắt mờ mịtcủa cô càng khiến hắn khổ sở, trong lòng không khỏi trào dâng một cảmgiác muốn được chở che.
Cô thật nhỏ, làm sao không cần mình bảo vệ cho được?
Chỉ là … trong lòng cô mình là thế nào đây, cô có coi mình như thần bảo vệ không hay chỉ là …
Liên Kiều nghe hắn nói càng không hiểu, cô nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn cũng nhìn cô, nói từng chữ một: ‘Là anh!’
‘Ạ?’ Liên Kiều bị lời nói của hắn dọa đến giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066157/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.