Trời ơi, vậy … vậy là nói hắn là một tay súng thần?’ Liên Kiều vẻ mặt sùng bái.
‘Sai, tay súng thần có lúc sẽ thất thủ nhưng anh quen biết Lãnh Thiên Dục lâu như vậy trước giờ chưa từng thấy hắn thất thủ lần nào! Hoàng Phủ Ngạn Tước đính chính.
‘Quá oách rồi!’
Trong đầu Liên Kiều không ngừng hình dung cảnh tự mình cầm súng ngắm bắn, nếu như …
‘Hơn nữa, bây giờ trong Biệt Uyển Lãnh Gia còn có Thượng Quan Tuyền, thân thủ cô gái này cũng không tệ, chẳng những vậy cô ấy còn có một thứ gọi là “Cỏ may mắn”, nếu như có cơ hội để em nhìn thấy, nhất định em sẽ rất kih ngạc!’
‘“Cỏ may mắn? Đó là cái gì?’ Liên Kiều vội vàng hỏi, cái tên này cũng quá dễ nghe đi.
‘Thì cũng giống như ‘Truy Ảnh’ của anh, “Cỏ may mắn” là một loại ám khí, loại ám khí này trông bề ngoài giống như một loại trang sức vậy, nhưng mà là một trong số những ám khí lợi hại nhất trên đời!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với vũ khí cũng có thể gọi là si mê, đương nhiên đối với sự lợi hại của “Cỏ may mắn” cũng phải khen ngợi không thôi.
‘Thật sao? Em đã thấy ám khí lợi hại nhất chính là Truy Ảnh của anh, thì ra là còn có loại ám khí cũng lợi hại như vậy sao, thật muốn xem thử nha …’
Ánh mắt của Liên Kiều trở nên mê ly, lòng cô cũng đã sớm bay theo “Cỏ may mắn” rồi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, trên môi câu lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066144/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.