‘Đường đường là một người đàn ông sao lại thề thốt làm gì!’ Liên Kiều giống như nghe được chuyện lạ kinh thiên động địa.
‘Nha đầu, chuyện này cũng bình thường thôi mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống thảm cỏ ngửa mặt hứng lấy ánh sáng mặttrời, trong ánh sáng vàng nhạt, gương mặt hắn càng thêm tuấn tú.
Liên Kiều nghe vậy, không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, chống tay lên cằm nhìn hắn.
‘Liên Kiều, anh nghĩ em cũng đã biết rõ bối cảnh của tứ đại tài phiệt…’Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn cô gái bên cạnh định nói tiếp,lại nhìn thấy ánh mặt trời chiếu trên làn da như trứng gà bóc của cô,tinh khiết như ngọc kết hợp với đôi mắt màu tím kia … Đẹp đến không chân thật!
Nhất thời hắn có chút hoảng hốt.
Vẻ đẹp của cô không giống với những người phụ nữ của ba người còn lại trong tứ đại tài phiệt.
Kỳ Hinh rất đẹp, là vẻ đẹp đằm thắm!
Sầm Tử Tranh cũng rất đẹp, là vẻ đẹp kiêu ngạo mà thời thượng!
Thượng Quan Tuyền càng không cần nói, vẻ đẹp của cô lộng lẫy, diễm lệ mà lạnh lùng!
Nhưng người con gái trước mặt anh thì khác, cô như một cô tiên nhỏ từtrên trời rơi xuống, xinh đẹp mà hoạt bát lại không nhiễm chút bụi trần, cô không cần làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một cô gái như vậy, hắn thường tự hỏi mình …
Động lòng rồi sao?
Hay chỉ là xem cô như một cô em gái?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066142/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.