Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng ủy khuất vô cùng của cô, không khỏi cười khổ một tiếng, kiềm chế lại hỏi: "Đây chính là em chọn, hiện tại đã hối hận?"
Liên Kiều có chút bực mình, nhưng vịt chết còn cứng mỏi nói: "Ai nói tôi hối hận? Tôi mới không hối hận đâu!"
"Tốt lắm!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giả bộ rất muốn đứng dậy.
"Không cần ——" Liên Kiều lập tức ôm lấy cánh tay anh, giống như một đứa nhỏ tham ăn không buông tha đồ ăn: "Không muốn anh đi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, ngừng lại nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh sáng không ai đoán được, môi nở nụ cười.
Liên Kiều sau khi thấy thế, không chịu thua, cô buông cánh tay anh ra, lập tức rúc vào bên trong ổ chăn thoải mái, ôm lấy gối vào trong ngực, lắc đầu, rất chí khí mà nói:
"Cắt, mới không cần bị anh khinh thường đâu, anh đi nhanh đi, không cần làm chậm trễ giấc ngủ của tôi!"
Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lắc đầu, anh giơ bàn tay lên mang theo cưng chiều mà chính mình cũng không phát hiện, xoa xoa đầu cô nói: "Được rồi, em đã náo loạn một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút!"
Nói xong, môi nở nụ cười tươi, đứng dậy, thấy cô vẫn còn giận dỗi quay lưng về phía anh, tiện tay tắt bóng đèn, sau khi chăm chú nhìn bóng lưng của cô lần thứ hai, anh bước tới cửa rời đi.
Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh, gần như tiếng kim rơi trên mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066080/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.