Chương trước
Chương sau
Edit: Sen

Beta: Min

Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng như nước xinh đẹp, Tòa nhà bị bao phủ một tầng ánh sáng, như những chấm nhỏ li ti trong màn đêm làm người ta say mê!

Trong thư phòng, ánh sáng khẽ chiếu vào khe cửa khiến cả phòng chìm trong ánh sáng nhu hòa.

Mà ở bể bơi dưới lầu, Liên Kiều bơi qua bơi lại một lúc mới lên bờ.

" Tiểu thư Liên Kiều, đến đây, choàng thêm áo vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh!”

Chị Phúc vội vàng đem áo choàng đã được chuẩn bị tốt phủ lên người Liên Kiều, chị đối với tiêu cô nương này, chị chính là rất thích.

"Chị Phúc, chị thật tốt!" Liên Kiều ngọt ngào ôm chị, không hề khoa trương khi nói chuyện với chị như đối với người thân vậy. ( chỗ này ta chém ).

Chị Phúc kì thật cũng không tính là còn trẻ, theo như tuổi chị bây giờ có thể gọi bằng dì, nhưng mà vẫn bị người khác quen gọi thành chị Phúc, dần dần, chị cũng quen.

“ Ha hả!” Chị Phúc uất ức mà cười: “ Tiểu thư, đại thiếu gia đã dặn dò, một lúc nữa cô đi ra biển cùng cậu ấy!”

Liên Kiều gật đầu, lập tức hỏi: "Anh ấy ở đâu?”

Chị Phúc chỉ chỉ phía trên lầu : “ Trong thư phòng ý, đang xử lí công việc!”

"A!"

Liên Kiều theo bản năng muốn chạy lên ngay lập tức, nhưng nghĩ lại vẫn là nên đi tắm rửa một chút, vì vậy liền nói với chi Phúc:

“ Chị Phúc, mang giúp tôi một cái khăn tắm tới phòng tôi, cám ơn!”

"Được rồi, cô lên trước đi!” Chị phúc nói.

Liên Kiều sôi nổi chạy lên lầu, thời điểm đi qua thư phòng, cô cố tình tò mò liếc mắt nhìn vào trong một cái, thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ngồi ở ghế da thật, nhất thời nhìn đến ngây ngốc .

Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông này lại có bộ dạng mê người như vậy.

Ngọn đèn giúp nhìn rõ bộ dạng nghiêm túc hàng ngày vây quanh anh, chỉ thấy anh một tay chống cằm, tựa như đang nhìn tài liệu, hoặc là đang phê chỉ thị gì đó, sự sắc bén cùng hiểu biết từ con ngươi đen thâm thúy tản ra, khiến anh có tư thái của một tổng giám đốc thành công.

Mọi người đều nói, đàn ông mê người nhất là lúc đang suy nghĩ sâu xa hay cố chấp nghĩ gì đó, xem ra không hề sai chút nào.

Người đàn ông này rốt cuộc là thuộc dạng nào đây?

Trong lúc nhất thời, Liên Kiều lại bị mê hoặc, nhưng mà, cô rõ ràng khẳng định được, đêm nay thực sự là nhàm chán, sau khi ăn xong cơm chiều, anh liền đi về thư phòng, tựa như có rất nhiều việc cần xử lí, quả nhiên, chỉ còn lại một mình cô.

Nói vậy anh chính là sợ mình buồn, mới kêu mình đi tìm anh đi, nhưng mà nhìn bộ dạng anh như vậy, Liên Kiều cảm thấy chính mình ngày càng không tốt không nên quấy rầy anh.

Nghĩ đến đây, Liên Kiều xoa mái tóc ướt sũng, lên lầu về phòng của mình.

Thời gian yên tĩnh cứ thế trôi qua, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước không có đi từ trong thư phòng ra, thì sự tình cũng sẽ không phát sinh…

"Chị Phúc !"

Xử lí xong phần công văn cuối cùng, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới đứng lên mở cửa thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy chị Phúc đang ôm khăn tắm sạch sẽ muốn đi lên lầu.

"Đại thiếu gia!" Chị Phúc tỷ tiến lên phía trước.

"Nha đầu cô ấy đâu rồi? Vẫn còn đang ở bể bơi sao?”, Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng đồng hổ ở cổ tay nhìn một chút, sẽ không bơi lâu như vậy đi?

"A, Liên Kiều tiểu thư đã trở về phòng, cái này chính là cô ấy muốn tôi đem lên! Nhưng mà, Liên Kiều tiêu thư hình như còn không có quần áo để thay!” Chị Phúc cẩn thận nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẫm lại , nói rằng: "Được rồi, đưa cái này cho tôi, cô bận rộn rồi!”

"Vâng, thiếu gia!" Chị Phúc giao khăn tắm cho anh, rồi lui ra ngoài.

Không có quần áo để thay? Điểm ấy làm sao anh lại sơ ý, nhưng mà_____-Hoàng Phủ Ngạn Tước cởi ra áo sơ mi của mình, xem ra, đáng nhẽ phải mua cho cô quần áo mới mới đúng!

Suy nghĩ chỉ chợt lóe, liền lập tức khiến chính mình khiếp sợ, vì sao mình lại có ý này?

Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc lắc đầu, thật sự là ma xui quả khiến, anh tự giễu cười chính mình, cầm áo sơ mi của mình đi tới phòng khách.

Trong phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước chảy, còn có âm thanh tiếng cười vui vẻ của Liên Kiều, Liên Kiều nhàn nhã nằm ở bồn tắm siêu lớn, vui vẻ hưởng thụ cái cảm giác ngọt ngào ấm áp này.

Cô nghịch ngợm thổi bọt xà bông, đây là thói quen mỗi khi tắm của cô, như là đang chơi cũng không khác nhau là mấy, cô đứng dậy đơn giản ngắm thân mình một chút.

Sau khi lau khô thân thể, Liên Kiều mới ý thức được chị Phúc vẫn chưa đem khăn tắm cho mình, xảy ra chuyện gì rồi, không có khăn tắm cô đi ra ngoài như thế nào đây?

Liên Kiều cắn môi, sau đó thật cẩn thận mở cửa phòng tắm, tầm mắt dừng lại ở khăn choàng tắm bên cạnh bàn, cứ như thế, trước chạy tới chỗ kia lấy áo choàng tắm rồi nói sau, dù sao trong phòng cũng không có ai.

Cô là điển hình của người nghĩ tới cái gì thì liền làm cái đó, không có suy nghĩ nhiều, cô liền mãnh liệt lao ra , mục tiêu chính là ______áo choàng tắm!

Ngay lúc tay Liên Kiều vừa chạm vào áo choàng ________

"Nha đầu, tạm thời em mặc cái này ________

Cửa lập tức bị một bàn tay lớn đẩy ra, ngay sau đó, thanh âm trầm thấp của Hoàng Phủ Ngạn Tước theo thân hình cao lớn đột nhiên sững sờ một chút, rồi dừng lại!

Mỹ nhân trước mắt không hề mặc gì, hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, mọi cảnh đẹp đều được anh thu vào mắt.

Mà Liên Kiều cũng không nghĩ tới người này lại xông vào lúc này, vừa mới cầm áo choàng đột nhiên sợ hãi khiến áo rơi xuống đất, đôi mắt bởi vì việc ngoài ý muốn mà trừng to tới cực đại, trong lúc nhất thời quên chính mình lúc này không hề mặc gì.

Một thân thể nữ tính như pho tượng đập vào mắt Hoàng Phủ Ngạn tước, cái cổ dài, làn da trắng mịn màng trần trụi dưới ánh sáng nhu hòa, đôi vai gầy uyển chuyển, đôi tay như ngó sen, vòng eo thon nhỏ như liễu yếu đón gió, cùng với cái kia xinh đẹp đẫy đà, nước da trắng như Bạch Tuyết tôn lên đường cong mượt mà bóng loáng, tất cả đều lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ của người con gái trẻ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.