Tình cảm của con người thật phức tạp, khi một cảm xúc có thể được phát tiết ra thì một loại cảm xúc khác.
Sầm Tử Tranh chính là như thế. Khi Tĩnh Nghiên khiến cho cô cảm thấy ủy khuất và tuyệt vọng cực kỳ thì Cung Quý Dương lại như một cảng tránh gió khiến cô có thể tận tình phát tiết, đem cả những khổ sở tối qua cùng lúc trút ra hết. Nhưng khi nghe hắn gọi, được hắn ôm vào lòng để mặc cho cô khóc thì Sầm Tử Tranh lại nhớ đến tình cảnh tối qua, một nỗi ủy khuất chưa từng có lại len vào trong tâm can, cô nâng tay, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn, giọng nói tràn đầy oán hận ...
'Đừng gọi em. Em hận anh, tức anh chết được ...'
'Xin lỗi Tranh Tranh, là anh sai. Là anh nhất thời không khống chế được làm tổn thương em. Xin lỗi!'
Cung Quý Dương không né tránh để mặc cho cô trút giận, hắn ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm lời xin lỗi bên tai cô.
Hắn thừa nhận hắn là bá đạo, chuyên chế, nhất là đối với người phụ nữ mà hắn yêu. Nhưng sáng hôm nay khi đến công ty, thời gian qua càng lâu thì lòng hắn càng thêm bất an. Đến cuối cùng, hắn thật sự chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý công việc, một nỗi phiền não trước giờ chưa từng có vây phủ lấy hắn.
Cả một buổi sáng điều mà hắn suy nghĩ đến, điều mà hắn khao khát chính là được nhìn thấy Tranh Tranh, khẩn thiết mà cấp bách được trông thấy cô! Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-dang-ky-ket-hon-tre/3013030/quyen-10-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.