Nếu như hắn đã hỏi, Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy không cần phải dấu diếm làm gì, một người đàn ông tốt như hắn cô sao nỡ lòng làm tổn thương chứ?
Hít sâu một hơi không khí vào buồng phổi, Sầm Tử Tranh gật đầu nói: 'Anh Khương, em ... em không nên làm như vậy, không nên lôi anh vào cuộc. Thực xin lỗi, em thấy đám cưới này ...'
'Hủy bỏ sao? Em không muốn gả cho anh sao?'
Thu hết những phản ứng và nội tâm giãy dụa của cô vào đáy mắt, Khương Ngự Kình không thấy tức giận mà ngược lại càng thấy thương cô nhiều hơn.
Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn hắn sau đó cô mới thì thào: 'Thực ra anh đã nhìn thấu tâm tư của em cả rồi, vì sao lại còn đối xử tốt với em như thế? Rõ ràng là em chỉ lợi dụng anh để rời khỏi Quý Dương mà thôi. Cho dù kết hôn cũng chưa chắc chúng ta sẽ hạnh phúc ...'
'Không, Tử Tranh!'
Khương Ngự Kình chợt mỉm cười, bàn tay to ôn nhu vén mớ tóc lòa xòa trước trán cô, trong mắt tràn đầy tình ý ...
'Anh đã nói rồi, đây là anh tự nguyện, đây cũng là cơ hội duy nhất để em yêu anh. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Tử Tranh, cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội, gả cho anh được không? Anh biết lúc này em vẫn chưa quên được Cung Quý Dương nhưng anh có thể chờ. Sau khi kết hôn anh vẫn sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được ... thì chờ cả đời. Anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu anh, yêu người chồng này của em bởi vì, em cho cho anh cả đời để yêu em!'
Câu nói của hắn như một tảng đá khổng lồ đè xuống ngực cô khiến cô gần như không thở nổi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể chấp nhất đến mức này. Chỉ là ...
Cô có đáng để hắn làm vậy không?
'Anh Khương ...'
Tim Sầm Tử Tranh thắt lại, trong đôi mắt đẹp đã mờ mịt hơi nước, những giọt nước mắt vướng trên rèm mi dài của cô khiến người ta thấy mà không đành lòng.
'Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ...'
Cô không biết nên nói gì lúc này nữa chỉ một mực thốt lên lời xin lỗi từ đáy lòng ...
'Tử Tranh, đừng nói xin lỗi với anh, anh yêu em vốn không phải lỗi của em!'
Khương Ngự Kình đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ của cô. Hắn trước giờ chưa từng biết, thì ra một người phụ nữ khóc cũng có thể xinh đẹp động lòng người đến mức này ...
'Nhưng mà ... anh Khương, em không thể gạt được chính mình, càng không thể lừa gạt tình cảm của anh, em ... ô ...'
Lời Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì Khương Ngự Kình đã cúi người xuống, dùng đôi môi ấm áp của mình để ngăn lại những lời của cô ...
Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt cô, nụ hôn quá đột ngột khiến cô muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn tránh né nhưng cả người đã bị đôi tay của Khương Ngự Kình giữ chặt, chiếc lưỡi ấm áp nhẹ lách qua hàm răng trắng của cô, hút lấy sự ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của cô.
Một hương thơm mê người từ cô lan trong mũi hắn, mùi hương này như một liều thuốc kích thích làm xao động nội tâm hắn, đôi mắt đen của hắn càng thêm thâm thúy, sắc mặt càng trầm xuống ...
'Ô ...' Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ van cầu.
Nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý định cho cô cơ hội né tránh, hắn tì trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phớt qua mặt cô, dịu dàng nói: 'Tử Tranh, thử đón nhận anh, được không? Nếu như em cứ mãi cự tuyệt anh thì làm thế nào quên được anh ta?'
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ bi thương đến cùng cực, sao cô có thể quên được hắn chứ? Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một người xấu cũng được, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào những ký ức và hình bóng về hắn để có động lực mà sống tiếp. Cô làm sao có thể quên Cung Quý Dương được chứ?
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại trong vô vọng, như ngầm cho phép Khương Ngự Kình bày tỏ tình ý với mình ...
Khương Ngự Kình thấy cô không chống cự, trên môi lộ ra một ý cười ấm áp, đôi tay mang theo sự ấm áp của hắn trượt xuống vùng eo thon của cô, mùi xạ hương đầy nam tính dần xâm nhập vào hơi thở của cô ...
Đôi môi Sầm Tử Tranh khẽ run, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, đôi hàng mi dày như cánh bướm nhấp nháy, chiếc mũi nhỏ hếch lên. Mỗi một bộ phận đều như đang mời gọi Khương Ngự Kình thưởng thức.
Không có một chút do dự nào, hắn thuận theo tiếng gọi trong lòng mình, đôi môi lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Đôi tay hắn ôm chặt lấy cô vào lòng khiến cho cô không thể cử động được.
Sầm Tử Tranh đã nghĩ, đã muốn thử tiếp nhận nụ hôn này nhưng khi chân chính đối mặt thì cô mới phát hiện mình không có cách nào làm được.
Sầm Tử Tranh mở to hai mắt, theo bản năng khép chặt môi ...
Vốn ý cô là muốn cự tuyệt Khương Ngự Kình nhưng cử động này lại khiến cho đầu lưỡi của Khương Ngự Kình có cơ hội trượt vào trong miệng cô, hút lấy mật ngọt thơm tho từ cô.
Cánh tay hắn càng dùng sức chế trụ cô.
Lưỡi của hắn càng lúc càng thâm nhập, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của cô ...
Sầm Tử Tranh thấy mình sắp bị chết ngạt, sự cường thế của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái ...
'Anh Khương ...'
Thật không dễ dàng gì cô mới đẩy được hắn ra, trên mặt vẻ hoảng hốt vẫn còn đó ...
'Xin lỗi anh, em ... em thật sự không được ...'
Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nỗi nữa, gương mặt nhỏ nhắn của cô giấu sau đôi bàn tay, nước mắt nhịn không được bắt đầu rào rạt rơi.
'Được được được, Tử Tranh, là anh quá nóng vội. Anh ... anh không nên làm cho em sợ, là lỗi của anh, anh nên xin lỗi em mới phải!'
Khương Ngự Kình thấy cô khóc trong lòng cũng rối rắm theo, người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh như hắn khi nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng tự trách mình thật nhiều.
Dịu dàng ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ sau lưng cô như trấn an, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn cũng không ngừng an ủi dỗ dành cô.
Sầm Tử Tranh rất muốn khóc to một trận cho vơi đi uất ức nhưng cô làm không được, ở trong vòng tay một người xa lạ, dù vòng tay ấy có ấm áp đến đâu cũng vẫn gợi cho cô nhớ về Cung Quý Dương, Cung Quý Dương, Cung Quý Dương ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]