'Tử Tranh ...' Bàn tay Thư Tử Hạo vươn qua bên kia chiếc bàn kéo tay Sầm Tử Tranh về hướng mình, nắm chặt.
'Tử Hạo, đừng như thế ...' Sầm Tử Tranh khẩn trương theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, cũng may, quán cà phê này cũng không đông khách lắm.
Thư Tử Hạo không để ý đến sự giãy dụa của cô, bàn tay hắn cứng như giọng kìm giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: 'Tử Tranh, chẳng lẽ đến lúc này em vẫn không cho anh một cơ hội nào sao?'
'Tử Hạo!'
Một bàn tay khác của cô nhẹ phủ lên lưng bàn tay hắn, trong mắt lộ ra vẻ kiên định cực kỳ, 'Tám năm qua chưa có người đàn ông nào đối xử với em tốt như anh, em nhớ anh đã giúp đỡ em nhiều đến thế nào, an ủi em thế nào, đối với em mà nói, đời này người em mắc nợ nhiều nhất chỉ có anh thôi!'
'Không, anh không cần sự áy náy của em, Tử Tranh, em biết rõ anh cần cái gì mà!' Thư Tử Hạo trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, nói.
Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy có chút chua xót, 'Tử Hạo, em biết anh muốn gì, anh muốn trái tim em nhưng ...' Cô có chút không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp, 'Nhưng, trái tim em sớm đã trao cho Quý Dương rồi. Điều này anh biết mà. Em không còn gì cho những người đàn ông khác cả!'
'Tử Tranh!'
Vẻ mặt Thư Tử Hạo như vừa phải chịu một sự đả kích rất lớn, 'Em đừng quên, lúc đó là Cung Quý Dương cướp em đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-dang-ky-ket-hon-tre/3012810/quyen-7-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.