Dịch : dquynh122
Hạnh phúc, là mãi mãi cũng là tạm bợ
Thậm chí sẽ vươn cánh xa bay
Khi hạnh phúc, chớp đôi cánh rộng bay đến
Diễm lệ mà nhẹ nhàng
Uyển chuyển mà thong dong
Khiến cho người yêu nhau lòng sáng như mặt trời
Thế nên
Anh hạnh phúc ...
Em hạnh phúc ...
Khi hạnh phúc xa bay
Lẳng lặng bay đi không chút tăm tích
Như bầu trời mông lung
Có chăng
Chỉ là nước mắt vương nơi khóe mi
Long lanh như ngọc quý
Khiến cho người yêu nhau lòng lạnh như mùa đông
Thế nên
Bay đi rồi
Chờ quay trở lại ...
***
Đã hơn tám giờ tối, khi đèn bắt đầu được chiếu sáng nơi nơi, rực rỡ muôn màu nhuộm một vẻ phồn hoa lên thành phố, một chiếc xe Bentley màu sẫm sang trọng đã qua cải tiến lướt nhanh như gió trên đường cao tốc.
Khi nhìn thấy Cung Viên chìm dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngồi nơi ghế phụ l ái Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái ...
Khi cửa lớn của Cung gia thông qua thiết bị quét hình nhận diện từ từ mở ra, trong tiếng sóng vỗ thấp thoáng xa xa, Cung Quý Dương nhấn mạnh chân ga chạy vào, một tay hắn vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô như muốn truyền cho cô sức mạnh.
'Quý Dương ...'
Giọng cô yếu ớt vô lực như một chú nai con đi lạc trong rừng rậm, bàn tay đang đặt trong tay Cung Quý Dương run run.
Thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-dang-ky-ket-hon-tre/3012785/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.